Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 162

Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:52:27
Lượt xem: 63

Nguyễn Mạn nghe thấy Lâm Hướng Đông nói như vậy, mặc dù không đầu không đuôi nhưng đã đủ khiến cô ta sợ hãi.

 

Cô ta nhìn tài liệu trên tay anh theo bản năng.

 

Giây tiếp theo, Lâm Hướng Đông ném túi tài liệu trên tay cho Nguyễn Mạn, anh ta siết chặt quai hàm, vô cùng tức giận. Nếu Nguyễn Mạn không phải phụ nữ, không phải người đã ở bên anh ta nhiều năm thì chắc Lâm Hướng Đông đã đánh cô ta từ lâu rồi.

 

Nguyễn Mạn lập tức đưa mắt nhìn trang đầu tiên, đột nhiên hét lên.

 

Đến khi hoàn hồn, cô ta mới nhận ra mình đang phải đối mặt với tình huống gì.

 

Lúc này một trận mưa ập đến xối xả, dù đang đứng trong gara bọn họ vẫn nghe thấy tiếng sấm sét, từng tiếng từng tiếng nện vào lòng Nguyễn Mạn khiến cô ta hoảng hốt.

 

Lâm Hướng Đông đang ngồi bên cạnh, nhìn vẻ mặt cô ta lúc này thì còn gì không rõ đây?

 

Nguyễn Mạn lập tức nắm lấy cánh tay Lâm Hướng Đông, cũng chẳng thèm quan tâm tài xế Vương Ca còn ở đây hay không, cô ta run rẩy nói: “Hướng Đông, anh hãy nghe em nói, nhất định có ai đó đã gài bẫy em, em không hề làm việc đó! Có người muốn hại em!”

 

Lâm Hướng Đông vẫn bất động như cũ, chỉ hỏi: “Ai hại cô?”

 

Giờ Nguyễn Mạn sắp điên rồi, sợ đến phát điên, cô ta không nhận ra giọng điệu Lâm Hướng Đông lạnh nhạt cỡ nào, chỉ nghĩ rằng anh đã chịu nghe cô ta nói.

 

“Nguyễn Tố!” Người đầu tiên Nguyễn Mạn nghĩ tới chính là Nguyễn Tố, “Đúng, chắc chắn là cô ta! Hướng Đông anh biết mà, cô ta luôn ghét em, hận em, nhất định cô ta đã gài bẫy em!”

 

Lâm Hướng Đông cũng thấy bội phục bản thân, lúc này mà anh còn bị cô ta chọc cười, “Nguyễn Tố? Rốt cuộc cô ta hại cô hay cô hại cô ta? Lúc ấy cô không muốn Nguyễn Tố sống sung sướng nên mới lừa tiền của mẹ cô, chuyện này chính miệng mẹ cô nói đấy nhé? Chuyện đèn hành lang và người hộ lý kia nữa, chẳng lẽ cô nghĩ Chương Kiến bị điều đi Nam Phi rồi là mình hết bị lật tẩy à?”

 

Trước đó Nguyễn Mạn luôn nói Nguyễn Tố ghét mình, bắt nạt mình, giờ ngẫm lại, những chuyện xảy ra đều là cô ta bắt nạt Nguyễn Tố mà?

 

Lúc đó Lâm Hướng Đông không thèm để ý và cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế bởi chuyện đó không liên quan đến anh, hơn nữa cũng không có chứng cứ xác thực, nhưng bây giờ…

 

Cô ta vẫn còn mặt mũi đổ tội lên đầu người khác!

 

Nguyễn Mạn cứng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-162.html.]

 

Bởi chính bản thân cô ta cũng biết Nguyễn Tố không thể nào tra ra chuyện này được, lúc đó cô ta hành động cẩn thận lắm mà, ai đã tra ra được?

 

Lâm Hướng Đông lạnh lùng nói: “Chuyện đó do chính tôi tìm người tra.”

 

Ánh sáng trong mắt Nguyễn Mạn dần tắt.

 

Anh, chính anh điều tra ư?

 

Anh hoài nghi mình từ bao giờ? Tại sao mình là người bên gối anh lại chẳng nhận ra nửa phần?

 

“Tôi thừa nhận.” Lâm Hướng Đông chợt thấy mất hứng, thật ra mọi chuyện đều để lại dấu vết từ lâu, chỉ cần anh ta quyết đoán một chút thì trong bữa tiệc hôm nay cha đã không thất vọng như thế. Chẳng thể trách ai được, chỉ trách anh ta quá ngu, từ cái ngày Nguyễn Tố đưa video cho anh, anh nên thừa nhận mình đã nhìn lầm người.

 

Do anh nhìn lầm người, tưởng bạn gái mình là người lương thiện nhất trên đời, không ngờ cô ta lại âm hiểm xảo trá đến vậy.

 

Đúng vậy, người lái xe đ.â.m vào người khác nhưng phản ứng đầu tiên lại là bỏ chạy thì ngày xưa làm sao ra tay cứu mẹ mình được? Chỉ là một kế hoạch quá hoàn hảo mà thôi.

 

“Nguyễn Mạn.” Lâm Hướng Đông nhắm mắt, giọng điệu chán ghét, “Cô khiến tôi buồn nôn.”

 

Nghe thấy vậy, Nguyễn Mạn lệ rơi đầy mặt. Cô ta buông tay Lâm Hướng Đông, “Nhưng mà, mấy năm nay em đối xử với anh rất thật lòng. Hướng Đông, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh không biết…”

 

Ngày xưa thứ Lâm Hướng Đông không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của Nguyễn Mạn, mỗi lần Nguyễn Mạn khóc anh ta lại đau lòng, giờ thì chỉ còn lại thờ ơ.

 

Sau khi lên lầu, Chủ tịch Lâm về thẳng thư phòng, trên giá sách là tấm ảnh chụp của ông ta và người vợ cả.

 

Vài năm trở lại đây, Lâm Hướng Đông ngày càng nổi bật, tác phong cũng giống ông ta năm ấy cho nên ông ta đã quên mất rằng đứa trẻ ấy đã đến thế giới này bằng cách nào. Giờ nhìn bạn gái của con trai, ông ta không thể không nghĩ đến mẹ đẻ của nó.

 

Sống cùng một người trong suốt một khoảng thời gian dài sẽ không tránh được nhàm chán, lúc ấy ông ta phải đi xã giao nhiều, khó tránh những lần gặp dịp thì chơi. Mẹ Lâm Hướng Đông có thể xem là một ngoại lệ. Ông ta thấy bà trẻ trung, ngoan ngoãn lại nghe lời nên đã nuôi dưỡng bên cạnh, nhưng tới tận bây giờ ông ta cũng không nghĩ đến việc có con riêng. Chủ tịch Lâm đã có một trai một gái, không thiếu người thừa kế, nhưng người ông ta tưởng là ngoan ngoãn dịu dàng lại tính kế ông ta, mang thai đứa con của ông ta.

 

Tâm trạng của Chủ tịch Lâm đang vô cùng phức tạp mà con trai con gái của ông ta lại chẳng hề quan tâm.

 

Khi trong phòng ăn chỉ còn hai gia đình, cô Cả nhà họ Lâm nâng ly rượu lên chạm ly với em dâu, cả hai đều nở nụ cười, “Hôm nay trời đẹp thật.”

Loading...