Chỉ Muốn Bên Em - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-11-14 10:49:42
Lượt xem: 41
Nhà họ Lâm.
Chủ tịch Lâm đang sửa sang lại thư phòng, ông lật một cuốn album cũ ra, đeo kính nhìn một lúc rồi nói với quản gia đứng bên cạnh: “Lão Dương này, ông còn nhận ra người này là ai không?”
Quản gia tiến lên một bước nhìn thấy, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Là Chủ tịch Quý thưa ngài.”
Năm ấy Quý Thắng An phong thái xuất chúng, khiến người ta liếc một cái là nhớ.
Chủ tịch Lâm thở dài, “Ông ấy sinh được hai cậu con trai giỏi giang, nhất là Quý Minh Sùng, năm đó tuổi còn trẻ mà năng lực không hề tầm thường. Giờ cậu ấy có thể bước lên từ đáy vực, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng. Hai thằng con của tôi gộp lại cũng không bằng một mình cậu ấy. Sau này không nên đối đầu trực diện với Quý Minh Sùng, những thứ khác tôi không lo lắm, nhưng…”
Nói đến đây, Chủ tịch Lâm dừng lại không nói nữa. Quản gia đi theo ông nhiều năm cũng hiểu được ý ông.
Lâm Hướng Đông bây giờ không còn lựa chọn nào khác, ngày xưa có rất nhiều người biết anh ta và Nguyễn Mạn đính hôn, giờ Nguyễn Mạn lại mang thai, rồi còn thông báo cho cả thế giới biết, người có tâm còn đang chúc mừng Chủ tịch Lâm sắp có thêm cháu trai đây này. Chắc Nguyễn Mạn sợ Lâm Hướng Đông bắt mình phá thai nên mới công khai chuyện mình mang thai cho mọi người biết… Mà cũng chính vì cách làm liều lĩnh của Nguyễn Mạn nên Chủ tịch Lâm mới không ép cô ta phá thai vào lúc quan trọng này. Nói thế nào đi nữa thì đó cũng là một mạng người, nếu bị đồn ra ngoài, thanh danh không còn dễ nghe nữa. Ở trong lòng Chủ tịch Lâm, Lâm Hướng Đông đã hết hy vọng làm người thừa kế cho nên anh ta lấy ai ông cũng mặc kệ.
Nhưng không ngờ Lâm Hướng Đông kiên quyết như thế, thà cả đời không kết hôn chứ nhất quyết không cưới Nguyễn Mạn về làm vợ.
Nguyễn Mạn mang thai cũng được, sinh con ra cũng được, dù sao cũng không thể trở thành người vợ danh ngôn chính thuận của anh ta.
Ngẫm lại cũng thấy thật đáng tiếc.
Nguyễn Mạn là con gái nuôi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Tố mới là con gái ruột. Bình thường nếu như quan hệ tốt một chút, không chừng mối quan hệ giữa Quý Minh Sùng và Lâm Hướng Đông cũng hài hòa hơn, sau này có khi còn vừa là người thân vừa là bạn bè. Nhưng giờ thì hay rồi, nghe nói Nguyễn Tố cực kỳ ghét Nguyễn Mạn, người không biết vẫn nghĩ là hai chị em, người biết chuyện mới thấy dùng từ kẻ thù để hình dung mối quan hệ giữa hai người cũng không quá. Quan trọng hơn là bà Nguyễn bên kia cũng muốn cắt đứt quan hệ với Nguyễn Mạn, sau này Nguyễn Mạn không còn là con gái nhà họ Nguyễn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-200.html.]
Trong khoảng thời gian này, người không ngủ được không chỉ có Lâm Hướng Đông mà còn có cả Chủ tịch Lâm.
Cứ nghĩ đến chuyện của thằng con trai, ông ta lại thở ngắn than dài. Nói mặc kệ nhưng dù sao đó cũng là con trai mình, nghĩ muốn quản thì lại chẳng biết quản từ đâu.
Đương lúc phiền lòng, thím giúp việc bên ngoài gõ cửa tiến vào, nói: “Thưa ngài, có một vị họ Quý tới nhà thăm hỏi, nói rằng muốn gặp ngài ạ.”
Chủ tịch Lâm sửng sốt, “Một người họ Quý sao?”
Quản gia nhanh chóng đi ra ngoài xem, cách một khoảng, mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng nom khí phách và dáng người kia, chắc đó chính là Quý Minh Sùng thật. Quản gia quay lại thư phòng, thấp giọng nói: “Là cậu Quý Minh Sùng ạ.”
Chủ tịch Lâm thoáng kinh ngạc.
Sao Quý Minh Sùng lại tới đây? Còn nói muốn gặp ông ta nữa? Chủ tịch Lâm nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ rồi.
Ông đứng dậy rời khỏi thư phòng đi tới phòng khách. Lúc xuống lầu, trong phòng khách ngoại trừ Quý Minh Sùng còn có vợ chồng đứa con lớn của ông cũng đang ngồi ở đó.
Thật ra bây giờ quy mô công ty Quý Minh Sùng vẫn chưa lớn, so với Lâm Thị thì đấy vẫn là công ty nhỏ. Sở dĩ Chủ tịch Lâm và vợ chồng con trai cả thận trọng thế này là vì Quý Minh Sùng không phải người có thể khinh thường, quả thật xứng là khách quý.
Người nhà họ Lâm không ngốc.
Muộn thế này mà Quý Minh Sùng vẫn tới đây chắc chắn không chỉ trò chuyện bình thường, càng không phải đến thăm với ý tốt, vậy thì là chuyện gì?
Quý Minh Sùng khách sáo chào hỏi Chủ tịch Lâm, “Chú ạ, đáng ra nên đến thăm chú sớm hơn nhưng trong tay cháu lắm việc linh tinh quá nên mới trì hoãn đến tận bây giờ. Hôm nay muộn thế này rồi vẫn tới đây, quả thực đã làm phiền chú.”