Chỉ Muốn Bên Em - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-11-15 11:46:48
Lượt xem: 28
Nguyễn Tố dừng một chút rồi hỏi: “Người đó có việc gấp gì không ạ?”
Nếu cậu ta có chuyện gấp… Nhưng mà bỏ chạy là không đúng rồi!
Quý Minh Sùng trả lời: “Không có, cậu ta quen theo đuổi cảm giác mạnh của việc đua xe.”
“Ừm.” Nguyễn Tố lại hỏi, “Lần đầu đ.â.m người bỏ chạy ạ?”
“Không phải, mấy tháng trước cậu ta từng đ.â.m trúng một học sinh cấp hai rồi bỏ chạy, cha mẹ cậu ta phải bỏ tiền ra giải quyết.”
Nguyễn Tố ngẩng đầu khẽ hỏi: “Nếu như em truy cứu tiếp thì liệu có gây rắc rối cho em hay cho anh không?”
Vấn đề này khiến Quý Minh Sùng trầm mặc. Dạo gần đây, số lần anh khó chịu có vẻ đã nhiều hơn, anh nhìn cô, thấp giọng nói: “Cứ làm những gì em muốn, hậu quả đã có người gánh vác cho em. Huống chi trong thành phố này không có ai dám coi trời bằng vung đâu.”
“Vậy truy cứu đến cùng đi.” Nguyễn Tố nghiêm túc đáp: “Do em may mắn, tuổi trẻ khôi phục nhanh. Nếu cậu ta không nhận được bài học thích đáng, sau này còn tiếp tục làm vậy nữa, có lẽ người kia không may mắn được như em.”
Quý Minh Sùng ừ một tiếng: “Được.”
Nguyễn Tố vừa cười vừa nói: “Hình như em đây cáo mượn oai hùm.”
“Tại sao lại nói vậy?”
“Nếu là trước kia chắc em sẽ chọn giải quyết riêng, bởi vì em cực kỳ nhát gan, sợ chọc phải rắc rối.” Nguyễn Tố khẽ đáp, “Giờ đã khác rồi, rõ ràng em biết đối phương không dễ chọc vào nhưng vẫn muốn truy cứu đến cùng, này không phải cáo mượn oai hùm thì là gì?”
Cô chẳng phải người dũng cảm mà ngược lại đa số thời điểm cô cực kỳ nhát gan và sợ phiền phức, bình thường tránh được thì tránh. Nhưng bây giờ cô muốn truy cứu, chẳng qua là do có người nói với cô rằng “Anh sẽ gánh vác cho em.”
Đến bản thân cô cũng chưa nhận ra rằng, thật ra trong lòng cô, Quý Minh Sùng không giống những người theo đuổi khác.
Cô sẽ không dựa dẫm vào bọn họ, đến bữa sáng bọn họ đưa cô cũng không nhận. Nhưng Quý Minh Sùng thì khác, từng có một khoảng thời gian dài cô coi anh là người nhà, mặc dù bây giờ mối quan hệ giữa hai người không còn như vậy nữa nhưng cô vẫn vô thức nhận sự che chở anh trao.
Cô là người luôn phân chia rõ ràng với người với vật. Sở dĩ cáo mượn oai hùm là do trên đường ranh giới đó, Quý Minh Sùng được cô xếp vào hàng ngũ người mình.
Quý Minh Sùng đẩy gọng kính, khẽ cười đáp: “Như vậy rất tốt.”
Nguyễn Tố ngạc nhiên, sau đó nói: “Vậy làm phiền anh nhé.”
“Thỉnh thoảng nhà tư bản cũng muốn đi tìm công lý.” Quý Minh Sùng tự trêu mình như thế.
…..
Quý Minh Sùng ngồi trước giường bệnh nhìn những quả táo đặt bên cạnh, anh cầm d.a.o lên rồi nói với cô: “Anh gọt táo cho em nhé.”
Nguyễn Tố khẽ ừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-204.html.]
Nguyễn Tố sẽ không bao giờ biết được, không phải anh đang giúp đỡ cô mà cô đang chữa lành cho anh, xoa dịu nội tâm thô bạo của anh.
Cứ ngồi bên cạnh cô thế này, cho dù không nói câu gì, tâm trạng của anh sẽ luôn bình tĩnh và thoải mái.
Quý Minh Sùng đã từng g.i.ế.c người.
Đó là ở thời loạn, loạn thế tạo anh hùng, nhưng những lúc ấy dân chúng bình thường vô cùng cực khổ. Anh thầm nghĩ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Có lần đi qua một thôn trang, anh vô tình gặp phải một người đàn ông xấu xa đang có ý đồ tổn thương một cô gái trẻ. Cô bé kia cùng lắm mới mười tuổi, thoạt nhìn vừa gầy vừa đáng thương. Anh tới không quá muộn, cứu được cô bé kia, nhưng đã muộn vì tên đó đã g.i.ế.c người bà của cô bé.
Người bà c.h.ế.t rất thảm, đến cả anh cũng không dám nhìn nhiều thêm một cái, có lẽ trước khi c.h.ế.t bà ấy đã liều mạng che chở cho cháu gái.
Thời loạn không có pháp luật, càng không có quan phủ cai quản những chuyện này. Khi đó cảm xúc của Quý Minh Sùng không ổn, nhất thời ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông kia, nhưng anh không hối hận, người như thế c.h.ế.t cũng chật đất.
Có rất nhiều người xuyên nhanh có thể dễ dàng bỏ qua quy tắc của thế giới thật, cho nên ở chỗ Cục Thời không không phải cứ đủ tiêu chuẩn là có thể nghỉ hưu. Nếu muốn nghỉ hưu cần phải trải qua đủ loại phê duyệt, nếu không qua mà được thả về thế giới thật thì có thể sẽ trở thành quái vật.
Anh rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật của mình và luôn áp chế nó, khi xét duyệt cửa cuối cùng, đến cả người trong Cục Thời không cũng nói tố chất tâm lý của anh thuộc top đầu, trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn có thể giữ vững sự bình tĩnh.
Thật ra không phải vậy, anh chỉ đang áp chế nó mà thôi.
Con thú bị vây khốn trong nội tâm cuối cùng cũng tìm được chủ nhân có thể khuất phục nó.
Đứng bên cạnh Nguyễn Tố, anh cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng tìm được sự bình tĩnh thật sự.
…..
Quý Minh Sùng không biết gọt táo, Nguyễn Tố thấy anh “hành hạ” quả táo, thật sự không nhìn nổi nữa, cô vươn tay nói: “Để em.”
Quý Minh Sùng hoàn hồn, anh nhìn quả táo trong tay, biểu cảm lúng ta lúng túng.
Quả thật thảm không nỡ nhìn.
Nguyễn Tố nhận con d.a.o trong tay anh rồi lấy một quả táo khác trong giỏ trên tủ đầu giường ra. Cô dựa vào đệm, cúi đầu dưới ánh nắng, cẩn thận gọt táo. Lúc này cô không trang điểm, hàng mi dài rủ xuống như cây quạt nhỏ.
Quả táo được cô gọt rất đẹp, vỏ không bị đứt đoạn. Gọt xong, cô đưa táo cho anh, mỉm cười nói: “Anh ăn đi.”
Quý Minh Sùng phải thừa nhận rằng mỗi khi cô nhìn anh cười như thế, lòng anh lại rung động thêm một chút.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt lướt qua, anh đứng dậy không dám nhìn cô thêm nữa, chỉ thấp giọng nói: “Anh đi toilet.”
Anh bước vào toilet, bước chân có phần hoảng loạn. Anh đóng cửa lại, sau đó nâng tay lên theo thói quen, kết quả trên tay không đeo đồng hồ đo nhịp tim — Từ khi xác định tim mình không có vấn đề gì, anh đã tháo nó xuống.
Nếu anh vẫn còn đeo đồng hồ, chắc bây giờ nhịp tim đã tăng mạnh.
Nguyễn Tố trong phòng bệnh đang ngơ ngác vì hành động bất thình lình của anh. Cô nhìn hai quả táo trong đĩa, một quả được cô gọt rất đẹp, một quả là kiệt tác của anh, nhìn hai quả được đặt cạnh nhau, chẳng hiểu sao cô lại nở một nụ cười nhàn nhạt.