Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 210

Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:14:40
Lượt xem: 43

Để tránh xảy ra chuyện đó, anh bèn trả lời: “Cái này được một đối tác tặng.”

 

Mẹ Quý ồ một cái: “Thế con có cần không?”

 

“Không cần, nó màu hồng nhạt mà.” Quý Minh Sùng dừng một chút rồi nói: “Cho mẹ đeo đấy, đồng hồ đo nhịp tim này khá dễ dùng, có thể theo dõi lượng oxy trong máu, huyết áp và nhịp tim bất cứ lúc nào. Mẹ dùng là hợp nhất.”

 

Mẹ Quý cầm lấy.

 

Không cần phải khách sáo với con trai mình, nhưng bà không định đeo. Lúc Quý Minh Sùng không biết, ngày hôm sau bà tới nhà Nguyễn Tố rồi đưa chiếc đồng hồ này cho cô, “Tố Tố, con đeo đi, mẹ nghe nói đồng hồ này hay lắm, có thể theo dõi tình trạng sức khỏe của con, còn màu hồng nhạt nữa, trông đẹp nhỉ.”

 

Nguyễn Tố nhìn một cái rồi cười nói: “Cái này hợp với mẹ hơn, mẹ đeo đi.”

 

Mẹ Quý khoát tay, “Mẹ hơn sáu mươi rồi còn đeo hồng nhạt làm gì, mang ra ngoài đi chợ cũng không hợp, bà Vương con nhìn thấy lại chê cười mẹ.”

 

“Làm gì có.” Nguyễn Tố nói, “Ai nói hơn sáu mươi không được đeo màu hồng ạ?”

 

“Dù sao con cứ đeo đi, cái này hợp với bọn trẻ các con hơn.”

 

Mẹ Quý cứ khăng khăng, bà dần giống với những cụ già khác, cái gì tốt cũng muốn để dành cho con cháu.

 

Khi mới nhìn thấy chiếc đồng hồ này, suy nghĩ đầu tiên của bà là đưa cái này cho Nguyễn Tố.

 

Vừa đẹp vừa hữu ích, có thể kiểm tra tình trạng sức khỏe, lại có thể dùng như đồng hồ, quá tuyệt luôn.

 

Nguyễn Tố không lay chuyển được, đành phải đeo chiếc đồng hồ đo nhịp tim màu hồng nhạt kia vào.

 

Nguyễn Tố đi làm ở trung tâm kiểm tra sức khỏe, ngày nào cũng đo huyết áp các thứ được. Trông cô có vẻ gầy nhưng sức khỏe rất tốt, cả huyết áp hay nhịp tim đều đạt tiêu chuẩn.

 

Nhưng đến tối, Nguyễn Tố nhìn chiếc đồng hồ trên tay, chợt cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, có điều mãi không nhớ ra.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, cô biết kiểu đồng hồ này bán rất chạy trên mạng, đoán rằng mình đã nhìn thấy trên cổ tay đồng nghiệp hay người bạn nào đó, vì thế cô không nghĩ nhiều nữa.

 

Nhân duyên của Nguyễn Tố khá tốt, bạn bè đồng nghiệp nghe nói cô bị gãy xương đều tới đây thăm hỏi, hoa quả sữa tươi trong nhà sắp xếp thành chồng núi nhỏ được rồi. Mấy ngày nay cô không đến phòng tập quyền anh được, huấn luyện viên nhắn tin giục mấy lần, cô không còn cách nào đành phải nói với huấn luận viên tình trạng của mình, ý chính là xin nghỉ ít hôm, khi nào khá hơn lại đi, nào ngờ đến trưa huấn luyện viên đã tới đây thăm cô.

 

Bình thường phòng tập quyền anh đến trưa là rảnh, buổi tối mới là lúc náo nhiệt.

 

Hình như huấn luyện viên của Nguyễn Tố biết một chút về chấn thương chỉnh hình, cô ấy xem bệnh án rồi lại quan sát cẳng chân của cô, thở phào một cái: “Vấn đề của cô không nghiêm trọng lắm, rạn xương thì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được, không cần đắp thạch cao, chỉ cần tự mình chú ý là ok, nhưng để đảm bảo thì hai tháng nay tốt nhất cô đừng đi đánh quyền.”

 

Lúc hai người đang nói chuyện thì có người đến gõ cửa.

 

Huấn luyện viên của Nguyễn Tố đứng dậy mở cửa.

 

Hóa ra là Quý Minh Sùng đưa cơm tới. Khoảng thời gian này hầu như đều là anh tới đưa cơm, buổi trưa mẹ Quý và Đậu Tương cũng sẽ đến đây ăn. Hôm nay hơi khác vì mẹ Quý phải đi dự tiệc, cũng dẫn cả Đậu Tương theo. Sáng sớm, Nguyễn Tố nói với Quý Minh Sùng bữa trưa cô tự giải quyết cũng được.

 

Rõ ràng anh đã đáp là “Ừ”.

 

Quý Minh Sùng không nghĩ Nguyễn Tố có khách, anh nhìn huấn luyện viên, chỉ thấy có hơi quen mắt.

 

Nguyễn Tố ngồi xe lăn ngày trước Quý Minh Sùng từng dùng, cô không quen dùng cái này, sau khi được Quý Minh Sùng dạy mấy lần, cô đã biết sử dụng sương sương.

 

“Minh Sùng, đây là cô Nhạc – Nhạc Tình – huấn luyện viên của em.”

 

“Huấn luyện viên, đây là…” Nguyễn Tố bối rối, không biết nên giới thiệu Quý Minh Sùng như thế nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-210.html.]

 

Nhạc Tình nhìn Quý Minh Sùng một lát rồi cười nói: “Tôi biết, đây là Tổng giám đốc Quý đúng không?”

 

Cả Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố đều ngạc nhiên nhìn cô ấy.

 

Nguyễn Tố không ngờ huấn luyện viên của mình lại biết Quý Minh Sùng, chẳng lẽ thế giới này nhỏ vậy sao?

 

Thấy Quý Minh Sùng chưa nhớ ra mình là ai, Nhạc Tình cười: “À, Tổng giám đốc Quý, tháng trước công ty các anh tổ chức tiệc, bạn trai tôi đã dẫn tôi tới.”

 

Quý Minh Sùng: “Bạn trai cô là…”

 

“Hướng Côn.”

 

Lúc này Quý Minh Sùng mới ngộ ra, khó trách anh cảm thấy cô gái này hơi quen mắt, bọn họ đã từng dùng bữa cùng nhau, chắc cô ấy tham dự bằng thân phận bạn gái của nhân viên công ty anh.

 

Vốn anh định ăn trưa cùng Nguyễn Tố nhưng Nhạc Tình đang ở đây, anh không quen cô ấy lắm, đứng đây sợ ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của hai cô gái, cho nên anh đặt hộp cơm và hoa quả xuống rồi đi ngay.

 

Chờ anh đi rồi, Nhạc Tình mới nghiêng người qua, hỏi với vẻ hóng hớt: “Anh ấy đang theo đuổi cô à?”

 

Nguyễn Tố không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào bèn nói: “Cô ăn chưa? Hay ăn ở đây luôn đi, thịt bò của nhà hàng này ngon lắm.”

 

Nhạc Tình cười xấu xa: “Xem ra là thật rồi, trước đó tôi từng nghe bạn trai nói Tổng giám đốc Quý được nhiều cô gái thích lắm, hai cô bé lễ tân của công ty đều thích anh ấy.”

 

Nguyễn Tố đang mở hộp cơm thoáng dừng tay, “Ồ?”

 

Quý Minh Sùng mang cơm trưa cho Nguyễn Tố xong thì về thẳng công ty.

 

Lúc đi qua chỗ Hướng Côn ngồi, anh dừng bước rồi gõ lên vách ngăn.

 

Hướng Côn đang đọc tin tức, anh ta ngẩng đầu lên, thấy người gõ là Quý Minh Sùng thì nhe răng cười: “Sếp.”

 

Giờ đang là giờ nghỉ trưa.

 

Quý Minh Sùng khom lưng cố ý hạ giọng, giọng có vẻ khàn khàn, “Bạn gái cậu là huấn luyện viên à?”

 

Anh chưa bao giờ nghĩ bạn gái của Hướng Côn lại là huấn luyện viên của Nguyễn Tố.

 

Sau vài giây ngắn ngủi, trong mắt Hướng Côn thoáng qua vài cảm xúc —

 

“Chẳng lẽ sếp cảm thấy hứng thú với bạn gái em hả?”

 

“Không đúng, không thể nào!”

 

…..

 

Hướng Côn cẩn thận gật đầu, “Đúng ạ, cô ấy là huấn luyện viên quyền anh. Có việc gì hả sếp?”

 

Anh ta vốn định nói thêm câu — Bọn em sắp đính hôn rồi.

 

Nhưng không thể mặt dày nói vậy được.

 

Quý Minh Sùng tưởng mình nghe lầm, “Huấn luyện viên gì cơ?”

 

“Quyền anh đó.” Hướng Côn đáp, “Ngầu không sếp? Em còn không đánh lại cô ấy cơ, một quyền của cổ có thể hạ gục em luôn.”

Loading...