Chỉ Muốn Bên Em - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:30:06
Lượt xem: 150
Bà đã hồ đồ một lần, không thể lại hồ đồ thêm lần thứ hai.
* * *
Nguyễn Tố mua thức ăn, vẫn chưa đi đến cổng khu chung cư, bỗng nhìn thấy anh trai của mình – Nguyễn Thụ Dương.
Khi được nhận trở về nhà họ Nguyễn, cô đã trưởng thành rồi, cũng đã quen với những ngày tháng không có ba mẹ. Vì vậy đối với ba Nguyễn mẹ Nguyễn đều không thân thiết lắm. Nhưng đối với người anh trai này, cô vẫn là có mấy phần cảm tình.
Cũng như vậy, Nguyễn Thụ Dương là thật sự đối tốt với Nguyễn Tố. Anh luôn muốn bù đắp cho cô em gái này. Thời gian trước anh luôn đi công tác ở nơi khác, lần này trở lại anh vẫn chưa nghỉ ngơi tốt đã liền đến tìm Nguyễn Tố rồi.
Nguyễn Tố có chút vui mừng, muốn dẫn Nguyễn Thụ Dương lên lầu ngồi chơi.
Nguyễn thụ dương lại xua xua tay, có chút hổ thẹn mà nói: "Trước đây cũng không giúp đỡ gì cho nhà họ Quý, vẫn là thôi đi. Anh nói với em vài câu rồi đi."
Nói xong anh lấy từ trong túi ra một cái thẻ đưa cho Nguyễn Tố, "Mật mã là sinh nhật của em, bên trong cũng không có bao nhiêu tiền. Bây giờ tình cảnh trong nhà không tốt bằng lúc trước, công ty cũng vậy, trong tay anh có thể chuyển ra tiền mặt không nhiều, em cầm dùng trước đi, không đủ thì gọi điện thoại cho anh."
Nguyễn Tố vội vàng từ chối, "Không cần không cần, em có tiền, vả lại em đi làm cũng có tiền lương."
"Cũng không phải cho em dùng hết, nhà họ Quý bây giờ như thế này, mọi thứ đều phải tiêu tiền. Quý bá mẫu tuổi tác đã cao, bà không thể ra ngoài làm việc. Người trong nhà đều phải há mồm ăn cơm, sau này còn nhiều thứ cần phải dùng tiền." Nguyễn Thụ Dương lại nói, "Thật ra nhà chúng ta có thể có được ngày hôm nay, cũng đều nhờ vào Quý bá phụ đã toàn lực giúp đỡ. Không có sự nâng đỡ của Quý bá phụ, nhà họ Nguyễn tuyệt đối không tốt như thế này. Chỉ đáng tiếc tình hình của Quý Thị năm đó, trừ phi Quý Minh Sùng tỉnh lại, nếu không ai cũng không cứu nổi. Tố Tố, vốn dĩ em cũng không cần phải lội trong vũng nước đục này. Nhà họ Nguyễn mỗi người đều nhận ân tình của nhà họ Quý, lợi ích của nhà họ Quý, nhưng em không có.."
Nếu như trước đây Nguyễn Thụ Dương đối với Nguyện Mạn vẫn còn tình cảm anh em, vậy thì bắt đầu từ khi Nguyễn Mạn một hai đòi đem hôn ước đẩy qua cho Nguyễn Tố, phần tình cảm này đã nhạt đi rất nhiều.
Nguyễn Thụ Dương nghĩ lại, ban đầu là Nguyễn Mạn đòi đính hôn với Quý Minh Sùng, sau khi đính hôn nhà họ Nguyễn cũng nhận được không ít lợi ích. Quý Minh Sùng trở thành người thực vật, nhà họ Quý phá sản, Nguyễn Mạn không nguyện ý gả, cô ta có thể vì bản thân mà đấu tranh, nhưng cô ta không làm vậy. Ngược lại đem hôn ước mà cô ta không muốn đẩy qua cho Nguyễn Tố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-23.html.]
Lúc đầu anh không đồng ý, nói với ba Nguyễn, nếu muốn gả thì gả Nguyễn Mạn, nếu không gả liền đều không gả. Nhà họ Nguyễn có thể dùng phương thức khác để bù đắp cho nhà họ Quý, chẳng hạn như hỗ trợ tài chính để duy trì, thậm chí giúp nhà họ Quý Đông Sơn tái khởi. Nhưng ba Nguyễn không đáp ứng, theo ba Nguyễn, có thể đem một đứa con gái gả qua là có thể bình ổn sự tình, hà tất gì phải dùng phương thức khác..
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tố chủ động nói cô nguyện ý, trận phân tranh này mới kết thúc.
Nguyễn Thụ Dương nản chí ngã lòng, số lần về nhà cũng ít đi, những năm gần đây càng là tự mình xây dựng sự nghiệp.
Nguyễn Tố cười nói: "Anh làm sao biết được em không có nhận ân tình của nhà họ Quý?"
Cô rất muốn nói cho anh trai nghe bản thân năm đó đã gặp phải chuyện gì. Nhưng bất đắc dĩ, anh trai là một người rất cảm tính, nếu như biết rồi, trong lòng anh không những không tốt hơn mà ngược lại sẽ càng khó chịu.
Vì thế, đành phải thôi.
Nguyễn Thụ Dương đương nhiên cũng không nghĩ lời này là thật, anh tiếp tục nói: "Cái thẻ này em cầm đi, thật sự không bao nhiêu tiền, cũng xem như là một chút tâm ý của anh. Đợi sau này anh kiếm được nhiều hơn lại cho em, em đừng bạc đãi chính mình."
Nguyễn Tố thấy anh trai kiên trì như vậy, biết anh đối với một số việc cũng phá lệ ương bướng, liền dứt khoát nhận lấy. Cô chớp chớp mắt nói: "Vậy thì em nhận, nếu sau này có tiền sẽ trả lại anh, nếu sau này không có," Cô dừng một chút, khó thấy nói đùa, "thì kiếp sau lại trả cho anh."
Nguyễn Thụ Dương bị chọc cười, vươn tay ra xoa xoa đầu cô: "Ở đây, sống vẫn ổn chứ?"
Nguyễn Tố ngược lại hỏi anh: "Anh, anh cảm thấy em có thể làm cho cuộc sống của nhà họ Quý trở nên tốt hơn không?"
"Đương nhiên có thể, anh không bao giờ nghi ngờ điều đó." Nguyễn Thụ Dương nhìn về phía khu chung cư, nghĩ tới Quý Minh Sùng mà anh đã từng ngưỡng mộ, vẻ mặt buồn bã mà nói: "Nếu Quý Minh Sùng tỉnh lại thì tốt, em và cậu ấy nhất định rất thích hợp, cũng có thể sống hạnh phúc."