Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 235

Cập nhật lúc: 2024-11-23 19:38:36
Lượt xem: 27

Những ngày sau đó trôi qua rất êm đềm và ấm áp. Nguyễn Tố bắt đầu sự nghiệp mỹ thuật của mình. Cô rất thích vẽ tranh, giáo viên nói nếu cô chưa từng học qua thì chắc cô rất có thiên phú, tốc độ học của cô rất nhanh. Cuối tuần, cô và Đậu Tương đều đi học, Quý Minh Sùng thì chờ cô ở bên ngoài. Anh cầm bút phác họa lên giấy, đến khi cô tan học tìm anh, anh cũng vừa phác họa xong nhân vật được trong tranh.

 

Đầu tiên Nguyễn Tố nhìn lướt qua bức tranh kia, cười hỏi: “Anh cũng biết vẽ ư?”

 

Hình như anh biết rất nhiều thì phải? Có thứ gì anh không biết không?

 

“Biết một chút.” Anh khiêm tốn đáp. Trong thế giới xuyên nhanh, anh bị bắt học rất nhiều kỹ năng, trong đó có vẽ tranh. Ban đầu tay hơi cứng, không thể đạt đến trình độ của thế giới đó nhưng cũng khá ổn.

 

“Em nhìn này.” Quý Minh Sùng đưa bản phác họa cho cô, “Đánh giá thử xem.”

 

Nguyễn Tố nhận lấy bản phác họa, vừa nhìn thấy, cô nhất thời ngây ra.

 

Anh vẽ rất đẹp, dường như nhân vật dưới ngòi bút của anh đều có thần thái, trông người đó như đang mỉm cười với cô vậy.

 

Đó là một cảm giác cô chẳng biết giải thích kiểu gì, cô không thể khống chế được, chóp mũi cay xè, hốc mắt càng xót hơn. Cô lật lại đằng sau, trên tờ giấy, Quý Minh Sùng viết hai chữ —

 

Chu Án.

 

Thấy nét mặt của cô là lạ, Quý Minh Sùng vội đứng dậy, lo lắng hỏi: “Em sao thế?”

 

Nguyễn Tố cũng không rõ mình bị làm sao, cô trả bản vẽ lại cho anh, giơ tay lau sườn mặt, cúi đầu nói: “Chắc em bị cảm rồi.”

 

Mắt xót, mũi cay xè, hình như là dấu hiệu của cảm mạo.

 

Quý Minh Sùng nghi ngờ nhìn cô, anh thấy tâm trạng của Nguyễn Tố hơi lạ, rõ ràng Cục Thời không đã xóa hết dấu vết tồn tại của Chu Án trên thế giới này rồi mà? Không hề có người này trong trí nhớ của Nguyễn Tố, vậy tại sao cô sẽ có phản ứng như vậy?

 

Chẳng lẽ đây là tình cảm ư? Dù xóa bỏ tất cả ký ức nhưng khi nhìn thấy người này, dù chỉ là một bức tranh cũng sẽ khiến nội tâm xao động?

 

“Chu Án là ai vậy ạ?” Nguyễn Tố không thể chống lại sự hiếu kỳ trong lòng, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.

 

Quý Minh Sùng đáp: “Là một người cực kỳ tốt.”

 

Buổi tối, Quý Minh Sùng không ngủ được. Trước đó anh từng bảo Nguyễn Tố gửi cho mình ảnh chụp của cô và mẹ nuôi. Anh cầm cọ vẽ lên tốn một thời gian dài để vẽ một bức tranh. Đây là tác phẩm anh dành nhiều tâm huyết nhất từ trước đến nay. Trong bức tranh là cảnh tượng trong tấm ảnh, trước kia khi nhìn thấy tấm ảnh này, anh chỉ thấy thiếu thiếu gì đó, giờ anh muốn lấp đầy sự thiếu sót này.

 

Trong tranh là một nhà ba người, cô bé thắt b.í.m tóc tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm tay ba, mẹ lãnh đạm, ba dịu dàng, là một nhà ba người hạnh phúc nhất.

 

Chắc đây mới đúng là tấm ảnh bọn họ chụp ngày trước nhỉ? Trong ảnh Nguyễn Tố còn nhỏ, chắc chắn lúc đó Chu Án vẫn còn ở bên.

 

Vẽ xong, Quý Minh Sùng cảm thấy mình nên làm gì đó. Trên thế giới này vẫn còn có người nhớ rõ sự tồn tại của Chu Án, nếu có thể, anh hy vọng thật lâu thật lâu về sau, anh có thể trao bức vẽ này cho Nguyễn Tố.

 

Nếu như có thể, anh rất muốn nói với cô rằng, ba của cô không phải người như cha Nguyễn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-235.html.]

Ba cô là một người cực kỳ tốt, là một người cha anh hùng, ông ấy không quản sống chết, không sợ vực thẳm, chỉ thầm muốn bảo vệ một nhà ba người bọn họ.

 

Ở một nơi khác, Nguyễn Tố sau khi say giấc đã mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy một khung cảnh.

 

Trong mơ là một con đường quen thuộc, con đường cô đã đi qua vô số lần. Trên đường có một người đàn ông đạp chiếc xe đạp kiểu cũ, sau xe có một người phụ nữ mặc váy hoa, người phụ nữ vươn tay ôm thắt lưng người đàn ông, trên thanh ngang trước xe có một cô bé thắt b.í.m tóc đang ngồi, đây là một nhà ba người.

 

Cô bé nói chuyện ríu rít: “Ba ơi, hôm nay con muốn ăn đùi gà rán!”

 

Giọng người mẹ không đồng ý vang lên ở đằng sau: “Ăn ít mấy món dầu mỡ đấy thôi, nói với con bao nhiêu lần rồi, ăn mấy thứ đó không tốt.”

 

Cô bé mếu máo, “Ba…”

 

Người cha cười ha hả: “Mua! Mua hai cái luôn! Bé cưng ăn một cái, mẹ ăn một cái, được không nào? Đúng lúc ba mới được nhận lương!”

 

Cô bé hoan hô: “Ba tốt nhất! Nhưng mà ba ơi, sao không mua ba cái ạ? Nhà chúng ta có ba người mà.”

 

Người cha nói: “Ba không thích ăn đùi gà.”

 

Người mẹ thở dài: “Lương của anh có bao nhiêu đâu, nên tiết kiệm một chút.”

 

Người cha đáp: “Vẫn đủ tiền mua đùi gà, thiếu gì chứ không được để con mình thiếu ăn, đang tuổi phát triển đấy.” Nói xong, ông cúi đầu nói với cô bé: “Chỉ cần bé cưng thích ăn, sau này ngày nào ba cũng mua đùi gà cho con!”

 

Cô bé vui mừng khôn xiết, cười khanh khách không ngừng: “Con yêu ba nhất!”

 

Cô bé còn nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Cũng yêu mẹ nhất!”

 

Lúc tỉnh lại, Nguyễn Tố đã quên dáng vẻ của ba người trong mộng, rất nhiều khung cảnh chỉ còn lại mơ hồ. Cô phát hiện không biết gối đầu của mình ẩm ướt từ bao giờ, trong lòng có hơi ngạc nhiên. Cô nâng tay lên sờ mặt, nước mắt vẫn còn đang rơi. Cô không rõ tại sao mình lại buồn nhưng trong lòng đau như cắt.

 

Cuối cùng cô cũng lau khô nước mắt, ánh mắt ướt sũng. Nhìn lướt qua thời gian, giờ mới hơn năm giờ sáng.

 

Hiện tại không ngủ được nữa, cô dứt khoát cầm di động lên để dời lực chú ý của mình. Chẳng hiểu sao trong lòng cứ buồn mãi, cô không thể chịu đựng được, đăng một tin lên weibo —

 

[Mơ thấy một giấc mơ. Khó chịu.]

 

Cùng lúc đó, Quý Minh Sùng cũng không ngủ được. Trước nửa đêm là bận vẽ tranh, từ sau nửa đêm đến sáng, anh bận suy nghĩ trăn trở nên không buồn ngủ.

 

Anh đặc biệt chú ý đến weibo của Nguyễn Tố, còn cài đặt thông báo nhắc nhở. Di động rung lên một chút, trên màn hình hiện lên thông báo cô mới đăng weibo mấy phút trước.

 

Giờ này cô đã dậy rồi ư?

 

Nghĩ một lúc, Quý Minh Sùng gửi tin nhắn wechat cho Nguyễn Tố.

 

[Em muốn cùng nhau ngắm bình minh không?]

Loading...