Chỉ Muốn Bên Em - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-11-24 05:48:37
Lượt xem: 17
Quý Minh Sùng nắm tay lái. Anh cảm thấy trong lòng anh cũng đang mơ hồ như làn sương mù này vậy. Vốn tưởng rằng trở lại sau khi xuyên nhanh đã là kết thúc rồi, giờ ngẫm lại, mọi chuyện không đơn giản như vậy, ít nhất thì không đơn giản như anh nghĩ.
“Anh quên mất.” Anh đáp.
Nguyễn Tố cười khẽ, “Lần sau anh nên đặt báo thức nhắc nhở mới được.”
“Ừm, nghe em.” Quý Minh Sùng hỏi cô, “Em thì sao? Sao em dậy sớm vậy?”
Nguyễn Tố nhớ đến giấc mộng kia, một nỗi buồn không tên lại dâng lên trong lòng. Cô rầu rĩ nói: “Em mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, mơ thấy một con đường, chính là con đường ở quê em. Có một người cha đang đạp chiếc xe đạp kiểu cũ, người mẹ ngồi đằng sau, con gái ngồi trên thanh ngang trước xe, hình như là một nhà ba người. Sau khi tỉnh giấc, trong lòng em cứ bứt rứt mãi, cũng không biết tại sao lại thế nữa.”
Trên đường, Quý Minh Sùng dừng xe chờ đèn xanh, anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tố một cái. Hôm qua lúc thấy bức tranh vẽ Chu Án, Nguyễn Tố cũng có phản ứng như thế, vậy thì có khi nào đó không phải giấc mộng mà chính là những gì đã từng xảy ra một lần nữa hiện lên trong đầu cô không?
“Em quen bọn họ không?” Anh hỏi.
Nguyễn Tố lắc đầu, “Em không biết, đến cả ngoại hình cũng không thấy rõ, hình như cô bé đó muốn ăn đùi gà, người cha đồng ý rồi.”
Quý Minh Sùng: “Có lẽ em đã mơ thấy người cha kiếp trước của em.”
Nguyễn Tố không khỏi bật cười thành tiếng. Cái từ kiếp trước trong miệng Quý Minh Sùng thật sự rất vi diệu, cô cho rằng anh không giống kiểu người tin vào chuyện kiếp trước kiếp này.
“Người cha kiếp trước ư?”
Quý Minh Sùng gật đầu, “Để anh miêu tả dáng vẻ người cha kiếp trước của em xem như thế nào nhé.”
Nguyễn Tố lên tinh thần, “Như thế nào ạ?”
Để tránh tổn thương tâm hồn mình một lần nữa, cô nói thêm, “Kiếp này của em đã xui xẻo lắm rồi, kiếp trước xin đừng xếp cho em một người cha như… ông ấy.”
Ý cô là cha Nguyễn.
Đôi khi cô thấy mình thật xui xẻo, cha của người khác đều rất tuyệt vời, sao cha của cô lại như vậy chứ? Nghĩ mà buồn.
Quý Minh Sùng mỉm cười, “Chắc chắn sẽ không xếp cho em một người như ông ấy. Em có muốn nghe không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-237.html.]
“Nào, em chuẩn bị tâm lý xong rồi!”
“Người cha kiếp trước của em ấy à…” Quý Minh Sùng nhớ lại dáng vẻ của Chu Án, “Ông ấy cao khoảng 1m80, có bờ vai rộng. Lúc em còn nhỏ, ông ấy có thể để em ngồi trên vai mình, em thích thú cười to, mẹ em bước ra khỏi phòng bếp mắng cha em vì làm như thế rất nguy hiểm. Em và cha đều sợ mẹ, đợi mẹ đi vào bếp, em lại năn nỉ ba nâng em lên vai, bởi vì ở trên đó rất cao, rất kích thích.”
Có lẽ hình ảnh Quý Minh Sùng miêu tả quá đỗi ấm áp cho nên Nguyễn Tố lắng nghe cực kỳ nhập tâm.
“Ông ấy là một người hài hước, chân thành với mọi người, chính trực và thiện lương, nhưng không hề yếu đuối, nếu ai tổn thương vợ con ông ấy, ông ấy sẽ không bao giờ để yên. À, ông ấy còn là giáo viên cấp hai, nhà trường biết ông ấy vẽ rất giỏi nên bảo ông ấy kiêm chức giáo viên mỹ thuật luôn. Ông ấy rất cần kiệm, ông hút thuốc không uống rượu, thỉnh thoảng dành dụm được ít tiền để mua váy cho vợ, mua đùi gà cho con. Ông ấy rất trân trọng vợ mình, yêu thương con gái, ai cũng nói ông ấy là một người chồng, người cha tốt.”
“Trông ông ấy bình thường nhưng thực ra rất dũng cảm. Ông ấy muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho vợ con nên bằng lòng trả một cái giá rất lớn, kể cả tính mạng, ông ấy hy vọng vợ sẽ khỏe mạnh bình an, mong con gái sẽ giống như những cô gái bình thường khác, không cầu phú quý, chỉ cần ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.”
Cuối cùng Quý Minh Sùng nói: “Chắc hẳn người cha thật sự của em là một người như thế.”
Nguyễn Tố ngẩn người nghe.
Theo lời Quý Minh Sùng, cô bắt đầu tưởng tượng về một người như thế, càng nghĩ càng thấy ấm lòng. Cô nghiêng đầu hỏi anh: “Tốt như vậy ư?”
Quý Minh Sùng cũng nhìn cô, nét mặt anh rất nghiêm túc, “Còn tốt hơn những gì anh nói.”
Nguyễn Tố nhớ đến giấc mơ kia, bất giác biến người đàn ông đạp xe đạp thành người cha kiếp trước của mình. Cô thừa nhận, cô đã được an ủi rất nhiều.
Khi nhớ đến cha, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu trong phải gương mặt dối trá của cha Nguyễn mà là người đàn ông đạp xe đạp kia.
Cô cảm thán từ tận đáy lòng: “Tốt thật đó!”
Hai người nhanh chóng đi đến nơi ngắm bình minh, nhưng bọn họ vẫn tới muộn. Khi đến nơi thì mặt trời đã sớm mọc, bọn bọ bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất. Trên mặt đất bằng phẳng, Quý Minh Sùng đứng bên cạnh Nguyễn Tố, hai người cùng nhìn về hướng mặt trời mới mọc ở đằng xa.
Ánh sáng xua tan bóng tối, rồi đêm tối cũng qua đi.
Ánh nắng kéo dài cái bóng của hai người.
Nguyễn Tố thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đêm qua mơ thấy giấc mơ đó, sau khi tỉnh lại không ngừng khóc, nhưng sau đó lại tốt đẹp như thế. Cô được Quý Minh Sùng kể cho một câu chuyện hay, lại được ngắm khung cảnh đẹp như thế này. Trong buổi sớm mùa thu này, lòng cô ngập tràn sự ấm áp.
Cô duỗi eo làm động tác ôm mặt trời, nhắm mắt lại nói, “Thật tuyệt.”
Quý Minh Sùng nhìn mặt trời mới mọc, nụ cười nhàn nhạt vương trên khóe môi, “Ừm, thật tuyệt.”