Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 241

Cập nhật lúc: 2024-11-24 22:12:50
Lượt xem: 22

Không khí lạnh đi qua, đêm hôm đó, nhiệt độ đã thấp hơn trước.

 

Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có tuyết nhỏ. Vào một ngày như hôm nay, Quý Minh Sùng phải đi công tác, công ty anh đã đi vào quỹ đạo, ngày một phát triển, đồng nghĩa với việc anh càng ngày càng bận.

 

Lúc tan làm, Nguyễn Tố chạm mặt Mã Văn trong phòng thay đồ. Mã Văn ôm túi sưởi trong tay, nói: “Hôm nay lạnh ghê, Tố Tố cậu rảnh không, hay chúng ta đi ăn lẩu đi! Trung tâm thương mại có một nhà hàng lẩu thịt bò mới mở, Giai Giai khen ngon lắm.”

 

Nguyễn Tố cất đồng phục của mình vào tủ, tháo khẩu trang rồi mỉm cười lắc đầu, “Hôm nay mình bận rồi.”

 

Mã Văn hỏi: “Hôm qua cậu nói hôm nay Quý Minh Sùng đi công tác mà? Anh ấy đi công tác rồi mà cậu vẫn không rảnh hả?”

 

Giờ mọi người xung quanh đều đã biết mối quan hệ giữa Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng đã tới bước đó.

 

Đương nhiên đây cũng là bước rất nguy hiểm, hoặc có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, từ nay về sau mỗi người một ngả, hoặc có thể bên nhau vào ngay ngày hôm sau.

 

“Lần này anh ấy không đi máy bay mà ngồi tàu cao tốc. Chỗ chúng ta gần trạm tàu cao tốc còn gì, anh ấy hẹn cùng nhau ăn tối.” Nguyễn Tố ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Hay là cậu đi ăn với chúng mình đi?”

 

Mã Văn xoa eo, oán trách: “Anh ấy bá đạo vậy, sắp đi công tác rồi mà vẫn muốn chiếm thời gian của cậu.”

 

Chỉ có Nguyễn Tố không nhận ra thôi, chứ người sáng suốt ai chẳng nhìn ra Quý Minh Sùng theo đuổi người ta rõ là sát sao, chẳng lẽ đây là cách theo đuổi con gái của tổng giám đốc bá đạo đó sao? Quyết không cho Tố Tố cơ hội chần chừ, cũng không cho tình địch cơ hội lợi dụng sơ hở, khó trách bây giờ mấy đồng nghiệp nam trong trung tâm đều phải lặng lẽ rút quân.

 

“Làm gì có…” Nguyễn Tố vô thức thanh minh thay Quý Minh Sùng.

 

Mã Văn giơ ngón tay lên tính, “Còn không à? Một tuần phải có đến 4, 5 ngày là anh ấy đưa cậu đi làm, đón cậu tan tầm, đúng chưa?”

 

“Tiện đường mà.” Nguyễn Tố nhấn mạnh.

 

Mã Văn cười, “Ok ok tiện đường ha, thế mấy hôm nay hoặc là anh ấy đón cậu tới nhà ăn cơm, hoặc là cả nhà anh ấy tới nhà cậu ăn cơm, không thì cậu và bọn họ ra ngoài ăn có đúng không?”

 

Nguyễn Tố: “….. Đó là vì…”

 

Thấy Nguyễn Tố còn muốn ngụy biện, Mã Văn chốt một câu: “Dù sao thì anh ấy vẫn chưa được lên chức, còn đang thử việc đó, cứ bá đạo như thế nhỡ sao này lên chức thì chẳng phải còn hơn thế à!”

 

Nguyễn Tố sờ cằm, hình như đã nghe lọt tai, còn nghiêm túc gật đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-241.html.]

Mã Văn hỏi: “Cậu nghĩ gì thế?”

 

Nguyễn Tố cong mắt, “Mình đang nghĩ hình như đã đến lúc để anh ấy lên chính thức rồi.”

 

Cô vừa cười vừa nói, Mã Văn còn tưởng cô đang nói đùa nên không để trong lòng. Dù sao trong mắt bọn họ, hai người này bất kể trạng thái hay hình thức ở bên nhau đều không khác người yêu là bao. Quý Minh Sùng còn bá đạo hơn cả bạn trai nhà người khác, chỉ thua kém bạn trai nhà người khác một danh phận mà thôi. Nhưng có lẽ do không có danh phận nên mới bá đạo như thế nhỉ?

 

Nếu nghe được những lời này, nhất định Quý Minh Sùng sẽ kêu oan.

 

Anh thật sự không phải kiểu người bá đạo, chỉ là từ khi Nguyễn Tố ngầm cho phép anh tới gần, anh càng ngày càng nhớ cô, muốn ở bên cô nhiều hơn. Có thể được gặp nhiều thêm một lần đã lãi lắm rồi, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm cũng là niềm vui ngoài ý muốn. Có lẽ do anh từng xuyên nhanh nên anh cảm thấy cuộc đời của con người không dài chút nào mà ngược lại, cuộc đời quá ngắn. Nếu ngắn ngủi như thế thì càng nên quý trọng mỗi lần gặp mặt.

 

Sau khi đón Nguyễn Tố, hai người đến một nhà hàng gần đó ăn tối.

 

Nào ngờ lúc đang ăn thì vô tình chạm mặt Củng Dương.

 

Củng Dương đi cùng với bạn gái của cậu ta, trùng hợp là ngồi ngay bàn bên cạnh bàn bọn họ. Củng Dương mới từ chức từ tháng Hai, tới giờ cũng được 4, 5 tháng rồi, Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng không thấy sao cả nhưng Củng Dương thì cả người đều mất tự nhiên.

 

Nếu biết trước sẽ gặp được Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng ở nhà hàng này thì cậu ta sẽ không bao giờ mang bạn gái theo.

 

Nhất là khi đối mặt với Nguyễn Tố, cậu ta còn nhớ những lời đã nói khi tỏ tình với cô —

 

“Tôi chỉ thích em.”

 

“Ngoài em ra tôi sẽ không thích ai cả, tôi sẽ chờ em tới khi em gật đầu đồng ý.”

 

Lúc này Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng đều rất bình tĩnh, giả vờ không quen Củng Dương.

 

Nhưng Củng Dương thì lại thường xuyên nhìn sang bàn bọn họ, nhiều đến nỗi bạn gái cậu ta cũng nhận ra.

 

Thật ra Củng Dương có thể sống một cuộc sống của chính mình, có thể tìm được bạn gái cùng nhau ăn cơm, Nguyễn Tố sẽ thấy vui thay cậu ta, dù gì cũng từng là đồng nghiệp. Cô hy vọng những người nói rằng họ thích cô cuối cùng sẽ sống thật tốt. Cô sẽ không đắc ý vì ai đó vẫn luôn thích cô, một mực chờ cô, theo đuổi cô. Tình yêu như thế sẽ khiến cô thấy áp lực. Nhưng trên đường Quý Minh Sùng đưa cô về, cô nghiêng đầu nhìn anh, không khỏi nghĩ: Nếu là anh thì sao?

 

Suy nghĩ này thật nhàm chán vô vị.

 

Cô cho anh cơ hội đến gần là vì cô thích anh. Nếu như cô không cho anh cơ hội đó thì dù anh có quay sang thích người khác, cô cũng chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Có lẽ do thích anh nên cô mới muốn hỏi vấn đề nhàm chán kia, cũng muốn nghe đáp án dù cho đó là lời nói dối.

Loading...