Chỉ Muốn Bên Em - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-11-24 22:13:14
Lượt xem: 23
“Nếu là anh thì sao?” Dưới đèn đường, Nguyễn Tố đột nhiên dừng bước, cô nhìn sang anh.
Trước đó cả hai đều yên lặng, sau đó cô đột nhiên hỏi như vậy, có lẽ người khác sẽ không hiểu đầu đuôi ra sao nhưng Quý Minh Sùng cứ như có thể nghe thấy tiếng lòng của cô vậy. Anh chỉ ngạc nhiên vài giây sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh đút hai tay vào túi áo khoác, ánh mắt dịu dàng đáp trên người cô.
Khi cô tưởng mình sẽ nghe thấy những “lời ngon tiếng ngọt” của anh, chỉ thấy anh trầm giọng nói: “Câu hỏi này, bây giờ anh vẫn chưa thể trả lời em ngay được, anh vẫn đang suy nghĩ đến vài chuyện, chờ anh nghĩ thông rồi sẽ trả lời em, được không?”
Giấc mộng ngày hôm qua đã cho anh một vài linh cảm.
Nếu như không có kinh nghiệm trong quá khứ, có lẽ anh sẽ không để tâm đến giấc mộng đó. Nhưng giờ anh nghĩ, có lẽ con người thật sự có kiếp trước, nói chính xác thì hẳn là đời trước.
Anh đã nghi ngờ Nguyễn Mạn sống lại từ lâu, nhưng không có căn cứ chính xác để chứng minh.
Anh định làm rõ vấn đề này, nếu Nguyễn Mạn sống lại, có nghĩa đời trước có tồn tại, có khi nào giấc mơ đó chính là chuyện xảy ra ở đời trước.
Nếu đời trước anh đã mua cặp nhẫn đó và tặng cô, vậy thì anh có thể trả lời câu hỏi này của cô.
Ngày xưa anh không tin vào cảm giác này, cảm giác có thể làm tất cả mọi thứ vì ai đó.
Nguyễn Tố sửng sốt, không ngờ anh sẽ nói như thế, trông anh còn thật sự nghiêm túc, lần này tới lượt cô sững sờ.
Không phải chỉ vô tình hỏi thôi sao? Câu hỏi này chẳng khác gì câu hỏi cho điểm cả, sao anh còn…
Cô không biết ánh mắt của mình càng chuyên chú hơn, khóe môi cũng vô thức cong lên.
Có lẽ những lời đường mật có thể lấy được điểm nhưng cách đối xử thành thật và nghiêm túc này mới thật sự chạm đến đáp án chính xác trong lòng cô.
“Dạ được.” Cô gật đầu.
Nhanh chóng đi tới cổng tiểu khu, anh không đi vào mà nhìn theo bóng lưng cô.
Cô quay đầu lại, ánh đèn tiểu khu sáng tỏ, dù cách hơn mười mét mà hình như cô vẫn có thể nhìn ra đường nét trên khuôn mặt anh, và cả ánh mắt chuyên chú của anh.
Trên trán cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo, cô ngẩng đầu lên, hóa ra tuyết đã rơi tự bao giờ.
Rốt cuộc trận tuyết đầu tiên của năm nay cũng tới.
Tuyết đầu mùa năm ngoái đã cho cô hy vọng, còn tuyết đầu mùa năm nay lại cho cô hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-242.html.]
Trong một năm qua, từng khung cảnh tựa trong phim dần hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Cô là một người nhát gan, lúc này đây cô muốn làm điều dũng cảm nhất đời này, có được không? Cô xoay người chạy ra cổng, khi khoảng cách giữa họ càng ngày càng gần, cô cũng thấy rõ sự ngạc nhiên trên gương mặt anh, hình như anh rất kinh ngạc vì lúc này cô quay đầu lại, sẽ quay về chỗ anh.
Dường như thời gian và không gian đều chậm lại. Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết cuồn cuộn rơi xuống. Mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, đến nỗi hình như thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cuối cùng, trong khoảng thời gian không dài lắm, cô đã đi đến trước mặt anh. Chỉ có hơn mười mét ngắn ngủn, cô bước về phía anh với trái tim đầy mong đợi.
Bông tuyết rơi trên đầu anh, trên bờ vai rộng lớn của anh. Cô kiễng chân, giơ tay lên, khẽ phủi những bông tuyết vương trên đầu anh đi.
Cô nhìn anh cười thật tươi, giữa đêm đông giá rét, mũi cô đỏ bừng vì lạnh, nhưng ánh mắt vô cùng sáng, “Anh còn nhớ những lời trước kia em từng nói không?”
Trái tim Quý Minh Sùng vọt lên tận cuống họng, giọng cũng khàn khàn, “Câu nào cơ?”
“Chính là…” Cô dừng lại một chút, cố gắng lấy can đảm rồi nói, “Câu nếu như em thích ai đó, anh sẽ kiểm duyệt giúp em ấy.”
“Ừm.” Bàn tay trong túi áo khoác của anh lặng lẽ nắm chặt, lòng bàn tay dần nóng lên.
Bọn họ cách nhau không quá gần, có bông tuyết rơi xuống giữa hai người. Cô nhìn anh, khẽ nói: “Em có người mình thích rồi, anh thấy anh ấy như thế nào?”
Quý Minh Sùng gật đầu, cố gắng bình tĩnh đáp: “Người nhà cảm thấy cậu ta là người có năng lực nhưng hơi tự cao tự đại, bạn bè nói cậu ta trọng tình trọng nghĩa, nhân viên nói cậu ta là một ông chủ có tâm, cậu ta thấy mình cũng không tệ lắm, không bàn những thứ khác, mà cậu ta đối xử với em rất chân thành.”
Nguyễn Tố cười, “Hình như anh biết em đang nói về ai. Em đã nói người đó là ai đâu.”
Quý Minh Sùng cũng nhìn cô, “Anh biết.”
Nguyễn Tố cúi đầu nhìn giày của mình.
Anh tiến lên từng bước đến gần cô, giơ tay đội mũ sau áo cho cô. Cô vẫn cúi đầu, anh làm chuyện anh đã muốn làm từ rất lâu đó là vươn tay ôm cô vào lòng, hơi thở của cô nhất thời quẩn quanh nơi đầu mũi.
Cô không biết anh muốn ôm cô như thế nào đâu, có điều trước đó chưa thể ôm. Lúc này đây, rốt cuộc anh đã có thể danh ngôn chính thuận ôm lấy cô, thay cô chống lại giá rét.
Đương nhiên cô cũng không biết anh đã sớm nhìn thấu sự rối rắm, sự do dự, và cả sự kiên định của cô.
Hóa ra khi thật lòng thích một người, đôi mắt có thể sẽ bị che kín, nhưng có thể sẽ càng thêm rõ ràng, đến nỗi có thể nhận ra từng phút biến hóa và tâm trạng mỗi ngày của cô.
Rốt cuộc anh đã thành công thăng chức, anh dùng tâm cơ, tấm lòng của mình khiến cô từ do dự dần trở nên kiên định. Như vậy, sau này điều anh có thể làm chính là không thể để cô phải hối hận, không hối hận vì lúc này đã dũng cảm đến thế.