Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 245

Cập nhật lúc: 2024-11-25 11:46:22
Lượt xem: 16

Bầu không khí mập mờ trong xe đều bị Đậu Tương phá hư.

 

Vì không muốn thằng bé tiếp tục ầm ĩ, Quý Minh Sùng đành giơ tay đầu hàng, “Được rồi, cháu thích thưởng gì?”

 

Đậu Tương than thở: “Có lệ quá đi.”

 

“Không cần à?”

 

“Cần ạ!” Đậu Tương không muốn bỏ qua cơ hội này, “Cháu muốn đi siêu thị, cháu tự chọn cơ!”

 

Quý Minh Sùng đành phải thay đổi kế hoạch và tuyến đường, may là gần đó có một siêu thị khá lớn, sau khi lái xe qua, hai người dẫn Đậu Tương vào siêu thị.

 

Đậu Tương như con chuột rơi vào bị thóc, thằng bé hạnh phúc cực kỳ, cái này cũng muốn cái kia cũng thích, nhưng Quý Minh Sùng không chiều nó, không phải cái gì cũng đồng ý mua cho nó.

 

Cuối cùng lúc đi ra vẫn cầm một đống túi to túi nhỏ.

 

Vốn Quý Minh Sùng tưởng một mình Nguyễn Tố tới đón mình, trong kế hoạch của anh, chắc hai người sẽ tìm một nơi yên tĩnh để ngắm sao ngắm trăng, bàn chuyện nhân sinh. Nào ngờ sự xuất hiện của Đậu Tương khiến cơ hội được trò chuyện riêng với Nguyễn Tố cũng không có.

 

Hôm sau Nguyễn Tố còn phải đi làm, anh chỉ có thể đưa cô về nhà trước.

 

Đậu Tương mở túi ra, trước khi Nguyễn Tố xuống xe, nó nhét vào miệng Nguyễn Tố một viên kẹo bơ cứng rồi cười với cô, “Ngọt lắm đó, Tố Tố nếm thử xem.”

 

Một mùi thơm ngọt nồng tan ra trong miệng Nguyễn Tố, cô cong mắt cười, “Ừm, ngọt lắm. Cháu ăn kẹo tối đi ngủ nhớ đánh răng cẩn thận đó nha, nếu không bị sâu răng đó.”

 

Đậu Tương nhe răng, “Cháu biết rồi ạ.”

 

Nó cũng muốn về cùng Nguyễn Tố mà chú không cho.

 

Lúc Nguyễn Tố xuống xe, Quý Minh Sùng cũng xuống cùng, anh nói với cô: “Chờ anh một lát.”

 

Nguyễn Tố khẽ dạ.

 

Quý Minh Sùng mở cửa sau ra, thò đầu vào nói với Đậu Tương: “Cho chú chút thời gian, cháu nhắm mắt lại.”

 

Đậu Tương còn đang bận ăn kẹo, phản ứng đầu tiên là từ chối, “Không nhắm đâu.”

 

Đương nhiên Quý Minh Sùng có cách trị thằng bé, anh nửa dụ nửa ép, “Cháu nhắm mắt lại, từ giờ trở đi cứ một phút được 1 tệ. Cháu không được gian lận, trên xe có camera, chú sẽ xem lại đấy. Có chịu không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-245.html.]

 

Đậu Tương chớp mắt, như thể đang băn khoăn không biết cuộc trao đổi này có lời hay không. Thằng bé không hổ là cháu của thương nhân, lập tức nghĩ ra biện pháp, bắt đầu cò kè mặc cả, “Một phút 2 tệ mới được, 1 tệ ít quá không đủ mua gì cả.”

 

Quý Minh Sùng không dễ dàng thỏa hiệp, đây đã là lén cho Đậu Tương tiền tiêu vặt rồi, “1 tệ thôi, cháu có cần nữa không?”

 

Sự thật chứng minh gừng càng già càng cay, Đậu Tương sợ anh đổi ý nên vội tỏ vẻ đáng thương, “1 tệ thôi á, chú kiếm đâu được nhân viên rẻ bèo như vậy, hay là một phút 1 tệ rưỡi nha, không giảm được nữa đâu!”

 

“Ok.” Quý Minh Sùng nâng tay nhìn giờ, “Bây giờ là bốn mươi lăm phút. Cháu nhắm lắm lại đi, chỉ cần mở mắt một giây thôi cũng không tính tiền cho cháu nữa.”

 

Đậu Tương: “!”

 

Nó lập tức nhắm tịt mắt lại rồi nằm xuống ghế xe.

 

Quý Minh Sùng hài lòng đóng cửa xe lại, lúc này mới đi đến trước mặt Nguyễn Tố.

 

Cả hai đều là lần đầu yêu đương, không có kinh nghiệm gì, nhưng đều muốn ở bên đối phương nhiều thêm một chút.

 

Chiếc kẹo trong miệng Nguyễn Tố chậm rãi tan ra, thật ngọt.

 

Quý Minh Sùng nhìn cô chăm chú, anh vươn tay ra, “Để anh đeo vòng cổ cho em.”

 

Nguyễn Tố cúi đầu khẽ dạ rồi lấy vòng cổ trong túi xách ra, vòng cổ xuýt thì quấn vào nhau. Anh sáp lại gần cô, trong xoang mũi cô quanh quẩn một mùi gỗ thơm nồng, đó là mùi hương của anh.

 

Anh đưa tay vén mái tóc dài của cô lên rồi đeo vòng cho cô, hai người thật sự rất gần nhau.

 

Không để Nguyễn Tố có cơ hội lui lại, anh thuận thế ôm lấy cô, cằm đặt trên trán cô.

 

“Anh mệt.”

 

Để có thể sớm về gặp cô, anh đã tăng ca liên tục suốt ba buổi tối.

 

Cứ yên lặng ôm nhau như thế một lúc, trước khi buông cô ra, anh khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

 

Cuối cùng, anh buông cô ra, hai gò má Nguyễn Tố ửng hồng, không biết vì xấu hổ hay do lạnh quá. Sau khi chào tạm biệt anh, cô tiến lại gần, kiễng chân khẽ hôn lên má anh. Hành động này đã tiêu hết dũng khí tối nay của cô, cô còn không dám nhìn anh nữa. Hôn xong, cô lập tức xoay người định chạy. Còn chưa chạy được một bước đã bị kéo về, đến khi phản ứng lại, cô đã bị anh ôm chặt vào lòng.

 

Ngay sau đó, anh hôn lên má cô.

 

Nguyễn Tố nghe thấy anh thấp giọng cười bên tai: “Có qua có lại.”

Loading...