Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-06 11:44:08
Lượt xem: 218

Trước khi kết hôn Nguyễn Tố đã cố ý đi học qua cách chăm sóc người thực vật. Trước lúc ra ngoài đi mua đồ ăn, cô dùng nước muối sinh lí đã mua trước đó muốn làm sạch khoang miệng cho Quý Minh Sùng. Chăm sóc cho một người thực vật là một việc không hề dễ dàng chút nào, ngược lại cần phải hao phí rất nhiều tâm sức mới có thể khiến cho người bệnh nhìn giống như một người bình thường. Cô không tiện lau rửa thân thể cho Quý Minh Sùng, mẹ Quý cũng biết điều này nên bình thường đều nhờ hàng xóm qua giúp đỡ. Tối qua sau khi đợi hàng xóm giúp lau rửa cho Quý Minh Sùng xong, cô bắt đầu "đánh răng" cho anh.

 

Mẹ Quý chăm sóc cho Quý Minh Sùng rất tốt. Anh nằm đó đã năm năm, được tắm trong ánh nắng cứ như chỉ tạm ngủ một giấc ngắn ngủi mà thôi, chỉ có khuôn mặt là hơi tái nhợt một chút.

 

Nguyễn Tố cẩn thận làm sạch răng cho Quý Minh Sùng, cô không khỏi ngẩn người một chút. Trước khi Quý Minh Sùng xảy ra chuyện cô chưa từng gặp qua anh trong cuộc sống thường ngày của mình, giờ phút này cô nhịn không được tưởng tượng đến anh lúc trước là dáng vẻ gì.

 

Anh ấy chắc sẽ không hút thuốc, sẽ đúng giờ đánh răng, bình thường rất chú trọng đến vệ sinh răng miệng. Điều này có thể thấy được thông qua tình trạng của răng.

 

Cô lại nhìn về hướng tay anh, kéo tay đến, dùng khăn lông ấm lau lau.

 

Lúc đó trên tạp chí kinh tế còn in cả chữ ký của anh. Tuy rằng chỉ có ba chữ nhưng cô có thể nhìn ra được anh viết chữ rất đẹp, nét chữ sắc sảo, lộ ra khí thế ngời ngời.

 

Ngồi trong nhà thêm một lát, Nguyễn Tố chuẩn bị rời nhà. Hôm nay là ngày thứ hai sau khi cô kết hôn, xem như là nghĩ cho dạ dày của mình, cô chuẩn bị tự mình xuống bếp nấu cơm.

 

Trong tủ lạnh không có đồ ăn gì, cô chỉ có thể đi siêu thị mua.

 

Trong số các bạn cùng học với Nguyễn Tố, cô nhận được rất nhiều đánh giá từ các bạn, rằng cô là người yêu đời và tích cực hướng về phía trước.

 

Cô không muốn làm cho bản thân nhìn có vẻ tối tăm u ám. Cô thay một bộ váy xinh đẹp, lại đem mái tóc dài đen nhánh búi tròn thành một búi tóc xinh xắn, trẻ trung trên đỉnh đầu. Cuối cùng còn trang điểm nhẹ nhàng. Cô nhìn vào hình bóng chỉnh tề của mình trong gương mà mỉm cười.

 

"Mẹ, con ra ngoài mua chút đồ ăn." Nguyễn Tố nói với mẹ Quý đang ngồi trên sofa trong khi cô đang thay giày.

 

Mẹ Quý ừ một tiếng. Giây tiếp theo lại đứng lên, từ trong bóp tiền của mình lấy ra tờ một trăm tệ đưa cho cô, vẻ mặt và giọng điệu vẫn lạnh nhạt: "Cho con mua đồ ăn, trong nhà hết thảy chi phí đều không cần con phải bỏ ra. Không có tiền có thể nói với mẹ, nhưng phải đưa hóa đơn cho mẹ xem. Bây giờ có thêm con, chúng ta một nhà, đồ ăn phí tổn con xem đó mà làm. Không cần quá tiết kiệm, dù sao Đậu Tương vẫn còn nhỏ, con vẫn còn trẻ. Nhưng cũng không cần quá phô trương lãng phí. Trong nhà tình hình thế nào, mẹ không cần nói con chắc cũng biết rồi. Không thể so với trước đây được."

 

Nguyễn Tố sao có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền được. Cô cũng không phải là không có tiền, vội vàng xua xua tay: "Không cần không cần đâu. Mẹ, con có tiền."

 

"Con có tiền cũng là của con, của nhà họ Nguyễn" Mẹ Quý nói: "Đưa cho con thì con cứ lấy đi. Người nhà họ Quý mẹ đây không có tật xấu chiếm lợi ích của người khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-4.html.]

 

Nguyễn Tố đành phải nhận lấy.

 

Sắc mặt mẹ Quý dịu xuống: "Còn nữa, sau này tiền sinh hoạt mẹ sẽ để trong hộp bánh quy. Nếu dùng hết rồi mẹ sẽ bỏ thêm vào. Mẹ nói trước, cơm nước nếu con muốn nấu thì nấu, không muốn nấu thì mẹ cũng không ép. Chỉ là ngoài phí sinh hoạt cơ bản hàng ngày, mẹ cũng không cho thêm tiền gì khác. Điều này con nên nhớ rõ."

 

Nguyễn Tố cười: "Con có tay có chân cũng có công việc, không cần mẹ đưa tiền tiêu vặt, phí sinh hoạt cho con đâu."

 

"Vậy thì tốt!" Mẹ Quý vốn muốn hỏi cô làm công việc gì, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

 

Bà không biết nhiều về Nguyễn Tố. Ít nhất là không bằng con dâu lúc đầu định ra, Nguyễn Mạn.

 

Nguyễn Mạn không phải là con của nhà họ Nguyễn, năm đó cô bị ôm nhầm. Nguyễn Tố mới đích thực là tiểu thư nhà họ Nguyễn. Nguyễn Tố bốn năm về trước mới được nhận về. Lúc đó cô đang học đại học, lại còn học ở nơi khác. Sau này về lại nhà, quan hệ cùng với nhà họ Nguyễn cũng không thân thiết lắm. Ngược lại Nguyễn Mạn sau khi được nhận là con gái nuôi, cùng với cả nhà kia càng giống người một nhà hơn.

 

Sau khi Nguyễn Tố được nhận lại gia đình, Nguyễn Mạn trả lại thân phận cho cô, nhân tiện liền cùng hôn ước với nhà họ Quý cũng đẩy đi.

 

Mẹ Quý rất khó chịu, tuy rằng Nguyễn Mạn không phải là con gái ruột, nhưng được nuôi nấng cẩn thận. Bằng cấp, kiến thức cũng không phải là một người bình thường như Nguyễn Tố có thể so sánh được. Lúc trước hai nhà Quý - Nguyễn liên hôn, mẹ Quý không phải thực sự yêu thích Nguyễn Mạn. Sau này nhà họ Nguyễn đổi lại người còn không tốt bằng cả Nguyễn Mạn, nghĩ cũng biết bà có bao nhiêu phẫn nộ. Đến nỗi bây giờ nhìn thấy Nguyễn tố, bà tỏ ra không nóng không lạnh, rất lạ lẫm.

 

Nhưng Nguyễn Tố vẫn còn hơn Nguyễn Mạn ở một chỗ, đó chính là khuôn mặt này.

 

Đường nét ngũ quan trên khuôn mặt Nguyễn Tố cực kì tinh xảo, dáng người mảnh khảnh, lả lướt hấp dẫn. Cô chỉ cần mặc một chiếc váy suông giản dị cũng đủ làm cho ánh mắt người ta phát sáng. Đứng ở dưới ánh mặt trời, chỉ làm người liên tưởng đến hai từ xinh đẹp và dịu dàng.

 

Mẹ Quý nhìn thấy dáng vẻ của cô, tâm tình cũng tốt lên nhiều.

 

Đậu Tương từ ngoài cửa đi vào, gặp Nguyễn Tố đi ra liền nói: "Thím ơi, thím đi siêu thị sao, con cũng muốn đi nữa."

 

Mẹ Quý: "Bài tập của con làm xong chưa, luyện chữ xong chưa?"

 

Đậu Tương gân cổ kêu: "Làm xong từ sớm rồi!"

Loading...