Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-10-14 13:22:36
Lượt xem: 99

"Vậy chuyện này liền bỏ qua sao?" Nguyễn Tố không phải là người hay gây chuyện thị phi. Ngược lại đại đa số thời điểm, cô đều là tránh được thì nên tránh, nhưng những chuyện mà Nguyễn Mạn làm thật sự là quá quá đáng rồi. Nguyễn Mạn muốn châm ngòi quan hệ, cô còn có thể nhẫn nại, nhưng Nguyễn mạn không nên đi phá hư đèn trong hành lang. Mẹ Quý không phải là người trẻ tuổi nữa, bà đã là một người già sau mươi tuổi rồi, lần này là may mắn mới không xảy ra chuyện lớn. Nếu như mẹ Quý té ngã dẫn đến liệt, nếu như trúng gió trực tiếp đi luôn thì làm thế nào?

 

Liền tính nhật ký lịch trình kia sau khi xe tắt máy rồi vẫn còn hoạt động, vậy cũng chỉ có thể ghi lại những người nào đã ra vào tòa nhà. Chỉ sợ là Nguyễn Mạn thực sự đến thì đây cũng không phải là chứng cứ trực tiếp. Càng huống hồ đối với sự hiểu biết của cô với Nguyễn Mạn, cô ta không có khả năng sẽ tự mình ra tay, nhất định là mượn tay người khác làm chuyện này. Người này rất có khả năng là Chương Kiến.

 

Trước giờ Nguyễn Tố chưa bao giờ ghét một người như vậy.

 

Mẹ Quý chỉ là liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu quấn sợi len: "Con nghĩ muốn làm thế nào thì làm thế ấy, không cần báo cho mẹ."

 

Trải qua thời gian sống chung dài như vậy, mẹ Quý cũng đã nhìn ra, Nguyễn Tố không hề là bánh bao mềm. Ngược lại cô còn rất có chủ ý, chỉ là lúc trước khinh thường cùng Nguyễn Mạn so đo mà thôi. Nguyễn Tố thật muốn làm gì, Nguyễn Mạn tuyệt đối chống đỡ không được.

 

* * *

 

Buổi chiều, Nguyễn Tố nhận được điện thoại của Lưu sư phụ - bảo vệ tiểu khu cũ cô sống. Chủ nhân chiếc xe cuối cùng cũng trở về rồi!

 

Nguyễn Tố bỏ việc trong tay xuống, cô nói với mẹ Quý một tiếng liền hướng về tiểu khu cũ mà đi.

 

Không bao lâu, bà Vương hàng xóm đưa Đậu Tương qua đây. Bà Vương cũng là ở trên đường gặp được Đậu Tương vừa xuống xe. Đậu Tương về nhà không thấy Nguyễn Tố, cho rằng cô vẫn chưa tan làm, trong lòng có chút thất vọng. Nó vừa rồi ở bên ngoài đắp được một người tuyết mini, còn chuẩn bị khoe khoang với thím.. Nhưng mà không sao, Đậu Tương không sợ lạnh. Tay mũm mĩm đều đông lạnh rồi mà nó vẫn nâng người tuyết ở trên tay, giống như nâng niu bảo bối quý giá mà đi vào phòng ngủ chính.

 

"Cho chú xem kiệt tác của con!"

 

Mẹ Quý và bà Vương dở khóc dở cười, cũng không ngăn nó.

 

Hai người già ngồi ở trên đòn, một bên nói chuyện nhàn rỗi một bên lặt rau.

 

Bà Vương đột nhiên nói: "Tố Tố khá tốt, bà xem bà hôm qua nói nó như vậy mà nó cũng không đi. Tôi không hiểu nỗi trong lòng bà đang nghĩ cái gì. Nhưng mà liền một cái, chúng ta đều sống nhiều năm như vậy, gặp qua biết bao nhiêu người, dù sao tôi cũng nhìn ra được Tố Tố đối với cái nhà này là thật lòng. Điểm này rất khó có được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-43.html.]

 

Mẹ Quý bình thường nghe nhứng lời này đều chỉ cười cười, lúc này bà lại dừng một chút, nhớ lại những lời hôm qua Nguyễn Tố nói, thần tình phức tạp nói: "Tôi biết, là tôi trước đây nghĩ sai rồi."

 

Bà Vương lại nói: "Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ rồi, người có tiền các người không khai sáng được bằng chúng tôi. Bây giờ là xã hội mới rồi, xem trọng tự do yêu đương. Hai người không có cảm tình làm sao có thể đi chung một đường được, đúng không?"

 

Mẹ Quý bật cười: "Đúng, chúng ta quá cổ hữu."

 

Bà Vương hạ giọng hỏi: "Trong lòng bà nghĩ thế nào?"

 

Mẹ Quý than nhẹ: "Tôi cũng không thể bởi vì nó đồng ý ở lại đây liền thật đem nó vây lại."

 

Thật ra trong lòng mẹ Quý cũng biết, tính khả năng của chuyện con trai bà tỉnh lại là không lớn. Nhưng bà không muốn nhận mệnh, thật nhận mệnh rồi thì con trai bà càng không có cơ hội tỉnh lại.

 

Bà là mẹ, không thể từ bỏ con trai của mình, bà nhất định phải ở bên canh giữ, nhưng bà không muốn Nguyễn Tố phải vướng vào cả đời như vậy.

 

Ngày nào đó, bà xuống dưới kia gặp lại chồng bà thì bà phải giải thích làm sao. Chồng bà tuyệt đối không muốn nhìn thấy cục diện như vậy. Sở dĩ năm đó ông cứu Nguyễn Tố cũng không phải là vì nhận lại hồi báo, bà hiểu ông. Nếu như bà vì lòng riêng của bản thân, đem cô gái mà ông đã từng cứu giúp vây hãm cả đời ở đây, sau này bà xuống dưới kia trùng phùng với ông, ông khẳng định sẽ rất thất vọng. Đó không còn là sơ tâm muốn cứu người của ông nữa.

 

Đương lúc hai người đang nói chuyện đột nhiên phòng ngủ bên kia truyền đến tiếng vang, mẹ Quý và bà Vương đều đồng thời nhìn về phía phòng ngủ chính. Đậu Tương nghiêng ngả lảo đảo từ bên trong vọt ra, nó hiển nhiên đã chịu một điều kinh ngạc to lớn, vẻ mặt mờ mịt vô thố nhìn mẹ Quý.

 

Này tuyệt đối là đã xảy ra chuyện!

 

Mẹ Quý đứng dậy, cau mày hỏi: "Đậu Tương, con làm sao vậy?"

 

Đậu Tương sợ hãi, lời nói của nó bắt đầu trở nên không rõ ràng. Tay nó đều đang run rẩy, gian nan mà chỉ chỉ phòng ngủ, vừa là sợ hãi lại vừa là kích động. Nó oa một tiếng khóc ra tới!

 

"Bà, bà nội! Chú, con nhìn thấy ngón tay chú động rồi!"

Loading...