Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:38:13
Lượt xem: 91

Ông nội Quan Hồng thương cô là một chuyện, suy nghĩ ban đầu của Quan Hề vẫn không thể lay chuyển, cô thực sự muốn dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, muốn làm những chuyện mình muốn làm.

 

Chín giờ ngày hôm sau, cô đến đúng giờ đã hẹn với công ty kia, đến một quán cà phê gặp mặt.

 

Hôm nay cô hẹn cả thảy ba công ty, cả ba công ty này cô đã lựa chọn kỹ càng lắm mới lọc ra được. Gặp mặt từng công ty xong cuối cùng cô quyết định chọn công ty thứ hai – Văn phòng Ấn Tưởng để hợp tác viết bài.

 

Văn phòng Ấn Tưởng là công ty có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực đào tạo các blogger nhất, hơn nữa trên phương diện du lịch, công ty này cũng có đầy đủ cơ sở vật chất và có nhiều sáng tạo trong việc lên ý tưởng.

 

Sau khi quyết định hợp tác, Quan Hề liền mau chóng ký hợp đồng cùng bọn họ.

 

Vậy nên mấy ngày sau đó, cô ở nhà lập một bảng kế hoạch. Có bảng kế hoạch rồi cô liền đến văn phòng Ấn Tưởng mở cuộc họp cùng mọi người trong đoàn đội của mình.

 

“Cái gì? Vì sao gạch tên khách sạn này đi?” Đang họp nửa chừng Quan Hề liền thấy không hài lòng.

 

“Khách sạn này, ừ thì do kinh phí của chúng ta có hạn, nên không thể thuê những khách sạn cao cấp như vậy…” Nhân viên công tác kiêm nhiếp ảnh gia Uông Thanh nói.

 

Quan Hề: “Cái này mà cao cấp hả? Phòng mà tôi đặt là phòng bình thường nhất ở khách sạn đó rồi.”

 

“Quả thật đó là loại phòng rẻ nhất của khách sạn, nhưng vấn đề là giá cả khách sạn đó quá đắt đỏ, kinh phí của chúng ta…”

 

“Được, tôi hiểu rồi.” Quan Hề vẫy tay kêu mọi người ngừng ý kiến, loại chuyện này bọn cô không làm chủ được, nói ra cũng vô ích.

 

“Thế này đi, tôi sẽ nói chuyện với Du tổng, chuyện kinh phí để tôi thương lượng với anh ấy.”

 

“Quan Hề, đây là nhiệm vụ độ khó năm sao đấy.”

 

Quan Hề ném cho cô ấy một ánh mắt chuyện này thì có gì khó xong liền đứng lên, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng cộp cộp trên sàn nhà, cô cứ thế đi thẳng tới văn phòng của Du tổng.

 

Đến khi bóng lưng của Quan Hề biến mất khỏi tầm mắt, một đám người vốn đang im lặng trong phòng họp liền bùng nổ.

 

Nếu nói đúng ra Quan Hề là blogger mà công ty họ đã ký hợp đồng, địa vị bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, vừa mới bắt đầu khí chất của Quan Hề đã khiến bọn họ bất ngờ. Dáng vẻ lãnh đạo tự nhiên đó không phải giả vờ mà có được, cảm giác như… đã quen từ lâu, đúng, chính là cảm giác đã quen với việc lãnh đạo.

 

“Trời, cứ thế mà đi đòi Du tổng cấp kinh phí hả, Du tổng nhà ta kẹt sỉ đến mức nào cơ chứ, có được hay không.”

 

“Tôi thấy ảo thật đấy, Quan Hề dám làm nhỉ…”

 

“Nếu tôi mà có tiền tôi cũng chẳng thèm sợ bị sa thải, tôi cũng dám.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-114.html.]

 

“Ý gì?”

 

“Ôi… Cậu bị ngốc hả, đợt trước cậu chả nhìn thấy bài viết của Quan Hề rồi còn gì, mấy chuyến du lịch của cô ấy cực kỳ cực kỳ cực kỳ sang, nếu mà không có tiền cậu có chơi nổi không!”

 

“Đúng đúng, mà cậu không thấy quần áo của cô ấy à, toàn hàng hãng đấy.”

 

“Rốt cuộc cô ấy là ai nhỉ, con nhà giàu đến trải nghiệm cuộc sống thường dân à?”

 

“Có lẽ thế? Nhưng dù sao cũng không quan trọng, sự thật là cô ấy có nhiều ý tưởng.”

 

….

 

Văn phòng Ấn Tưởng không lớn lắm, nên những người đi qua phòng làm việc của Du tổng đều nghe mang máng thấy tiếng tranh luận bên trong.

 

Một lúc sau, tiếng tranh luận ngừng lại, mọi người thấy Quan Hề lại hùng hổ bước ra ngoài.

 

Cô quay về phòng họp, ra hiệu cho mọi người tiếp tục mở họp.

 

“Quan Hề, bị gạt bỏ rồi đúng không?” Có người hỏi câu.

 

Sắc mặt Quan Hề không tốt lắm, Uông Thanh thấy vậy liền an ủi: “Haiz, không sao đâu, bị Du tổng gạt bỏ là bình thường, mấy đề xuất của bọn chị bị gạt bỏ suốt.”

 

Quan Hề uống ngụm nước: “Anh ấy keo kẹt quá.”

 

Keo kẹt thì đúng thật, nhưng chẳng ai dám nói thẳng ra như vậy. Đồng nghiệp nhất thời im lặng, ai nấy đều ra vẻ vừa không phải tôi nói.

 

Quan Hề tựa lưng vào ghế: “Nói lên nói xuống mới cho mình ở đó hai tối, chuyến đi lần này của chúng ta kéo dài bảy ngày liền mà chỉ cho ở có hai tối để chụp choẹt nọ kia. Đùa à…”

 

Quan Hề không hài lòng nói nhưng vào tai mọi người lại kinh ngạc không thôi.

 

“Du tổng đồng ý cơ á?!” Bình thường thì nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.

 

Quan Hề thuận miệng đáp: “Vốn không đồng ý đâu, nhưng em nói nếu sau này mà lỗ em sẽ bù phần tiền của mình vào anh ấy mới đồng ý, ôi… Công ty này của mọi người thắt chặt chi tiêu quá đấy, phải chi nhiều mới thu nhiều được chứ.”

 

“Trời vậy là chị định cược bằng tiền lương của mình đi đấy à, chẳng may không đạt được hiệu quả tốt thì chị xui rồi.”

 

“Mới bắt đầu đã định bỏ dở nửa chừng hả em?” Quan Hề nhìn bài trình chiếu trên máy tính, vừa xem vừa nói: “Không xui được, tự tin lên.”

Loading...