Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:39:00
Lượt xem: 87
Bên Quan Hề hùng hổ bận rộn, ở bên khác Giang Tùy Châu đang ngồi trong phòng làm việc nghe Chu Hạo báo cáo hoạt động mấy ngày nay của Quan Hề.
“Khi nào thì xuất phát?”
“Theo lịch là hai tuần sau.” Chu Hạo dò hỏi, “Có cần đến văn phòng kia đánh tiếng trước không ạ.”
“Không cần, nếu cô ấy muốn làm thì cứ để cô ấy làm đi.” Giang Tùy Châu nghĩ ngợi một lát rồi nói, “Nhưng cậu sắp xếp một người vào trong đội của họ đi, ra nước ngoài phải để ý chăm sóc nhiều hơn.”
“Dạ.”
**
Lãng Ninh Y không ngờ Quan Hề lại làm việc hiệu suất đến vậy, mới chưa bao lâu đã thật sự sắp xếp hành lý chuẩn bị đi Dubai rồi.
Mấy ngày nay Quan Hề dồn hết tinh thần vào công việc, hầu như không đáp lại những lời mời dự tiệc của các phu nhân tiểu thư.
Những người kia không tìm được Quan Hề liền gọi điện thoại hỏi thăm Lãng Ninh Y, lần nào gọi đến cũng hỏi Quan Hề thế nào thế nào rồi, hay là đến tham dự cái này tham dự cái kia, đầu cô cũng ong hết cả lên.
Về sau cô đành không tiếp một ai nữa.
“Mình kéo hai vali này xuống trước nhé, lát cậu đợi rồi kéo cái này xuống.” Ngày xuất phát phải đi từ nhà, Lãng Ninh Y đưa Quan Hề đến sân bay.
Quan Hề: “Được, cậu đợi mình xuống rồi chuyển lên xe một thể.”
“Tất nhiên, cái vali của cậu to đùng thế này một mình mình làm sao chuyển nổi.”
Lần Quan Hề xuất ngoại này có cả thảy ba cái vali, mỗi vali lại cực kỳ to… Thang máy không thể chứa đồng thời cả ba cái nên phải để Lãng Ninh Y đem hai cái xuống trước, tự cô đem cái còn lại xuống sau.
Một lúc sau thang máy lại lên, Quan Hề đẩy vali vào trong. Thang máy dần đi xuống, đến tầng B2 Quan Hề liền thấy một mình Lãng Ninh Y buồn thiu đứng trước cửa thang máy.
“Vali đâu? Cậu chuyển lên xe rồi? Một mình mà cũng chuyển được cơ à?”
“Chuyển rồi, nhưng không phải mình chuyển…” Lãng Ninh Y hắng giọng, im lặng chỉ vào con xe SUV cỡ lớn đang đỗ cạnh xe cô.
Quan Hề nhìn qua chỉ thấy cửa xe của con SUV đang hạ xuống, đèn LED quanh thân xe sáng trưng, trên sống mũi của người ngồi trong xe là cặp kính viền bạc, anh nghiêng đầu nhìn sang làm mắt kính phản lại ánh sáng.
“Lên xe.” Anh nhạt giọng nói.
Quan Hề thấy người ngồi trong xe liền ngạc nhiên: “Sao anh biết hôm nay em đi công tác?”
Giang Tùy Châu: “Không biết, đúng lúc đi ngang qua.”
Đúng lúc thật đấy! 800 năm chẳng thấy anh ngồi xe SUV bao giờ, thế mà hôm nay lại đúng lúc lái con xe này đến để chứa ba vali to đùng của cô.
“Quan tiểu thư lên xe đi ạ.” Nhân viên chuyển đồ Chu Hạo đã vào vị trí.
Quan Hề: “… Chúng tôi tự lái xe đến sân bay là được rồi.”
Giang Tùy Châu khẽ đẩy mắt kính lên, anh nói: “Em có thể không lên xe, cũng có thể dùng dằng, lỡ chuyến bay rồi anh mặc kệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-115.html.]
Quan Hề: “…”
“Lên xe.”
Quan Hề chắc chắn trăm phần trăm Giang Tùy Châu nói được làm được, vậy nên cô cũng không dùng dằng nữa, lúc anh mở cửa xe ra cô liền ngồi ngay vào.
Được thôi, có người làm tài xế miễn phí cô vui còn chẳng kịp.
Sắp xếp hành lý xong xe dần lăn bánh.
Quan Hề vươn vai duỗi eo, mệt mỏi rã rời tựa vào lưng ghế.
Hành lý của cô vừa mới thu dọn xong, trước kia mỗi lần ra khỏi nhà đều có dì Trân làm hộ, đây là lần đầu tiên cô tự tay xếp đồ. Cả ba vali đồ phải xếp gọn gàng ngăn nắp, vừa xếp vừa xem thiếu gì để bổ sung, mệt gần chết.
Lúc này ngồi trên xe cô mới có thể thoải mái thở phào một hơi.
“Làm gì mà mệt nhọc vậy.” Giang Tùy Châu hỏi câu.
Quan Hề chớp mắt: “Nhiều đồ quá, dọn cả nửa ngày trời.”
Giang Tùy Châu nhìn cô đầy khó hiểu: “Lần nào ra khỏi cửa cũng giống dọn nhà đến nơi, người không biết còn tưởng em bỏ cả nồi cơm điện vào trong đấy.”
Quan Hề ngạc nhiên: “Sao anh biết em bỏ cả nồi cơm điện vào?”
Giang Tùy Châu: “…”
“À, đó là chuyện từ lâu rồi, em còn mang cả gạo cơ.”
“…. Ừ.”
Trong xe nhất thời yên lặng, Chu Hạo nhìn qua gương chiếu hậu thấy một màn này bèn khẽ cười.
“Này, em hỏi thật nhé, sao anh biết hôm nay em phải ra sân bay.”
Cô còn lâu mới tin là đúng lúc.
Quan Hề nghi ngờ nhìn anh, “Không phải anh theo dõi em đấy chứ?”
Suy nghĩ của Giang Tùy Châu từ cái nồi cơm điện bị lôi về, anh nói: “Không đến mức theo dõi, chỉ cho người điều tra lịch trình của em thôi.”
Quan Hề: “Giang Tùy Châu?! Anh thiếu đạo đức thế hả?”
Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ nổi giận lôi đình quen thuộc của cô liền cảm thấy thoải mái hẳn.
Hơn nữa anh cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Có vấn đề gì sao, anh đang theo đuổi em mà, anh cần hiểu rõ em đang làm cái gì.” Giang Tùy Châu thôi không nhìn nữa, “Hơn nữa hôm nay không phải anh đặc biệt đến đón em ra sân bay, anh có việc phải sang châu Âu, chuyến bay gần sát giờ với em.”
“…”