Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-10-20 12:09:01
Lượt xem: 71
“Quan Hề, chị đi tắm trước đây.” Uông Thanh dạo một vòng quanh phòng, hưng phấn bừng bừng cầm quần áo lên tính tận hưởng bồn tắm lớn ở đây.
Quan Hề: “Được, chị tắm đi.”
“Ok.”
Phòng này của bọn cô có cả thảy hai phòng ngủ cực kỳ lớn, ba người ở chung, Quan Hề một mình một phòng, Uông Thanh với một đồng nghiệp khác ở một phòng.
Quan Hề đang đóng đô trên sô pha trả lời bình luận của cư dân mạng trên Weibo.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên, nhận được một tin nhắn: [Ra ngoài cửa, anh bảo Chu Hạo đến đón em rồi]
Quan Hề ấn vào trả lời tin nhắn: [Ăn đêm thật hả? Em không ăn đâu, không đói]
Giang Tùy Châu: [Không đói cũng qua một chuyến]
Quan Hề: [Em còn chưa tắm]
Giang Tùy Châu làm ngơ cả đống lý do của cô, ném ra hai chữ: [Qua đây]
Ái chà, Nhị cẩu vẫn ngang ngược gớm nhỉ.
Quan Hề bò dậy khỏi sô pha, chậm chạp bước ra mở cửa.
Quả nhiên Chu Hạo đã cung kính đứng trước cửa: “Quan tiểu thư.”
Quan Hề thấy người đã đến rồi chỉ đành đổi giày: “Đi thôi.”
“Chị đi theo em.”
Có lẽ do đã tự thân trải nghiệm qua sự khác biệt, Quan Hề vừa bước vào căn phòng kia đã vô cùng vừa lòng, nhưng bây giờ Chu Hạo dẫn cô vào phòng của Giang Tùy Châu, cô bỗng cảm thấy niềm vui của cô không còn nữa.
Căn phòng mà Giang Tùy Châu đang ở là căn lớn nhất khách sạn này.
Chu Hạo: “Mời chị vào.”
Quan Hề quét mắt một vòng --- Hứ, có một mình mà ở cái phòng to thế này? Đồ lãng phí! Không biết tiết kiệm là quốc sách hả!
Quan Hề hoàn toàn không nhớ đến trước kia cô cũng phô trương lãng phí thế này, vừa hâm mộ ghen ghét trong lòng vừa bước vào phòng.
Chu Hạo dẫn cô đến phòng ăn xong liền đi mất, Quan Hề liếc mắt cái liền thấy trên bàn đã bày biện đồ ăn tươm tất cùng Giang Tùy Châu đã ngồi đợi sẵn, “Anh vẫn chưa ăn tối?”
Giang Tùy Châu: “Đợi em.”
Quan Hề ngạc nhiên: “Ừ, vậy bây giờ em ăn cùng anh một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-125.html.]
Hôm nay lúc ở sa mạc Quan Hề đã ăn rồi nên bây giờ không đến mức quá đói, nhưng thấy dáng vẻ chưa ăn gì của Giang Tùy Châu cô cũng cầm d.a.o nĩa lên, định ăn mấy miếng.
“Em mà đến muộn chút nữa thì quá thời gian mất.” Giang Tùy Châu nói.
Quan Hề ngẩng đầu nhìn anh: “Thời gian gì.”
Giang Tùy Châu ra hiệu cho cô nhìn về phía sau, Quan Hề nghi ngờ quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra nhân viên khách sạn đang đẩy một chiếc bánh sinh nhật vào, bánh sinh nhật rất tinh xảo, phía trên viết hai chữ cái GX*.
(*GX: Guan Xi, phiên âm tên của Quan Hề.)
Nhị cẩu đang làm gì đấy, bày trò lãng mạn hả.
Quan Hề sững sờ: “Cái này…”
Giang Tùy Châu buông d.a.o nĩa xuống, trong mắt anh phản chiếu tia sáng của ngọn nến hiện ra nét dịu dàng khó thấy: “Tặng em.”
“Vì sao.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Ánh mắt Quan Hề nhìn anh đầy quái dị, vui vẻ trong lòng vẫn chưa biến mất thì cơn tức đã dần xông lên: “Giang Tùy Châu! Sinh nhật em không phải hôm nay, thế mà anh lại nhớ nhầm sinh nhật của em?”
“Là hôm nay.” Giang Tùy Châu lạnh giọng nói, “Nhưng đây là lần đầu tiên em đón sinh nhật vào hôm nay.”
Nét mặt của Giang Tùy Châu chắc chắn không phải đang đùa cô, Quan Hề quay đầu nhìn lại chiếc bánh sinh nhật kia, lúc này mới chợt nhớ ra.
Cô đã từng đọc tư liệu về mình, trước giờ sinh nhật của cô toàn được tổ chức vào ngày cô được Quan Hưng Hào đón từ cô nhi viện, hiển nhiên Quan Hưng Hào coi ngày đó như ngày sinh nhật của cô.
Vậy ngày sinh nhật thật sự của cô thì sao… Chính xác vào ngày nào cô cũng không nhớ rõ. Nhưng rõ ràng trước giờ cô chưa từng đón sinh nhật đúng ngày.
“Chú Dương nói cho anh biết ngày sinh nhật thật của em.” Giang Tùy Châu nhìn đồng hồ trên tay, “Còn một tiếng nữa mới hết ngày, vẫn còn kịp thời gian.”
Đây là sinh nhật đúng ngày đầu tiên trong đời cô.
Mà sinh nhật đúng ngày lần đầu tiên này có Giang Tùy Châu bên cô.
Khó trách anh nằng nặc bảo cô lên đây, bắt cô ăn bữa tối này…
Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu, nhất thời mũi cô ê ẩm. Giống như tất cả uất ức gần đây liên quan đến bố cô, mẹ cô, đến anh, tất cả đều bị cái sinh nhật thật sự này giải tỏa hết sạch.
“Phát ngốc gì đó.” Giang Tùy Châu nói, “Bây giờ em có thể ước.”
Quan Hề rũ mắt: “Nguyện vọng gì cũng được?”
Khóe môi Giang Tùy Châu hơi cong lên, giọng nói cực kỳ dung túng: “Ừ, gì cũng được.”