Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-10-22 11:06:55
Lượt xem: 86
Dáng người Quan Hề cao ráo chân dài, trước lồi sau vênh nên mặc bộ đồng phục vào sẽ không tạo được cảm giác ngây thơ mà ngược lại giống Lãng Ninh Y nói, càng khêu gợi dục vọng của người ta hơn.
Sau khi Quan Hệ bò từ trên người anh xuống, ánh mắt của Giang Tùy Châu vẫn dán chặt lên người cô, lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa mưu đồ.
“Anh có mệt không? Hay là anh nghỉ ngơi một xíu, lát nữa em hỏi anh sau." Bồng Quan Hề nhỏ ra anh mới đi làm về, hẳn nên nghỉ ngơi trước.
Giang Tùy Châu: "Em đã gọi anh là thầy rồi anh còn không biết ngại mà đi nghỉ ngơi sao."
Quan Hề ôm chặt cánh tay anh: “Dùng ngại, anh cứ xem như tan học rồi."
"Còn chưa bắt đầu học đã hết thời gian rồi." Giang Tùy Châu nói, “Rốt cuộc có chuyện gì.”
"Ui – công việc gặp phải đề khó." Quan Hề kéo anh vào thư phòng, "Anh xem cho em cái này."
Sau khi vào thu phòng, Quan Hề ấn anh ngồi lên trên ghế, cô lôi máy tính đặt trước mặt anh, “Bên văn phòng gửi cho em kế hoạch của năm và đề án chiến lược, anh xem giúp em rồi cho ít ý kiến?"
"Có thế này thôi?"
Quan Hệ: "Không, vẫn còn mấy bản hợp đồng nữa."
Giang Tủy Châu ừ một tiếng, anh kéo cô ngồi trên đùi mình, động tác nước chảy mây trôi ôm cô vào trong lòng.
“Hợp đồng vẫn còn ở ngoài phòng khách, để em ra lấy."
"Xem cái này trước đã.” Giang Tủy Châu nhìn màn hình máy tính, kính mắt anh phản lại những tia sáng xanh, “Bạn học Quan, dùng tham lam thế."
Quan Hề dựa vào lòng anh, nghe lời này bèn dùng tay mân mê đùi anh: "Không phải là nhân lúc thầy giáo muốn dạy dỗ em cái gì đều tiếp thu hết sao.”
Giang Tùy Châu nghiêng đầu nhìn cô, ở góc này anh có thể nhìn thấy hai hàng lông mi của cô dang rung rinh cùng với nụ cười giảo hoạt trên mặt, vừa đơn thuần lại gọi cam khiến người khác có xúc động muốn phá nát.
Giang Tùy Châu khàn giọng: "Đừng động chân động tay, em muốn lên lớp hay lên giường?"
Quan Hề lập tức rút tay về ngoan ngoãn khoanh tay đặt trên mặt bàn: "Vâng thưa thầy! Em nghiêm túc lên lớp."
KO
Giang Tủy Châu không nhìn nữa, anh tập trung vào màn hình máy tính. Mấy thứ Quan Hề viết từ trước anh đã nhìn qua, quả thực rất hấp dẫn người đọc, nhưng muốn biến nó trở thành một công việc, muốn trở thành một blogger du lịch nổi tiếng thì chỉ có tài năng cá nhân là chưa đủ, quan trọng hơn phải có một đoàn đội xử lý và marketing giúp cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-137.html.]
Dưới trướng tập đoàn Quang Dịch có công ty giải trí chuyên đào tạo người nổi tiếng, tuy Giang Tùy Châu không cần trực tiếp kinh doanh nhưng anh vẫn rõ mấy thủ đoạn marketing của blogger và minh tinh nên rất nhanh anh đã nhìn ra điểm sáng và sai sót trong bản kế hoạch của Quan Hề.
Quan Hề lại không quen mấy việc này, nhưng cô không hề ngốc, Giang Tùy Châu chỉ điểm cho có một chút có liền nhanh chóng nhận ra bản kế hoạch này của cô có vấn đề ở chỗ nào. Quan Hề ngồi trong lòng anh nghe cá rồ kiến thức cũng ghi chép đầy cả số ghi chú, cô nghĩ ngày mai đến văn phòng phải phổ biến lại cho mấy đồng nghiệp của mình mới được.
Nửa tiếng sau cùng làm xong PowerPoint.
Quan Hề gỗ nốt chữ cuối cùng rồi quay đầu hôn một cái rõ mạnh lên trên mặt Giang Tùy Châu: "Thầy Giang tuyệt vời quá đi! Ban đầu em cũng thấy chỗ này có gì đó sai sai, anh vừa nói cái là em thông suốt liền."
Lúc Quan đại tiểu thư nhận được lợi ích gì đó sẽ trả ơn lại cực kỳ nhiều.
Có lúc là nắm tay, có lúc là ôm ấp, có lúc như bây giờ là hôn... Giang Tùy Châu cũng rất hưởng thụ hành động này, mỗi lần như vậy trong lòng anh đều rất khấp khởi.
Nhưng hôm nay dường như chỉ hôn thôi không đủ, anh gác cầm trên vai cô hỏi: “Tiếp theo thì sao, chỉ khen một câu hôn một cái mà được à.”
Quan Hề không chớp mắt: "Thầy Giang còn muốn làm gì nữa ạ, còn làm gì nữa thì không đúng đâu nha, vi phạm đạo đức nghề giáo đấy."
"Đạo đức nghề giáo? Chỉ do thầy thôi hả?" Giang Tùy Châu chậm rãi nói: "Không phải phần lớn do học sinh là em sao, em thấy có học sinh nào ngồi trong lòng thầy giáo nghe giảng, hở cải là hôn thầy giáo không."
"Có mà, anh chưa xem phim tình thầy trò bao giờ hả? Người ta cũng thế này thôi."
“Phải không.
"Ừ ừ, tên là cái gì ấy nhỉ... Đê bao giờ em tìm cho anh xem."
“Còn tìm gì nữa.” Giang Tùy Châu hôn lên vành tai cô, “Chẳng thà em diễn luôn cho anh xem."
Quan Hề bị anh hôn đến ngứa ngáy, cô cười ha ha đứng dậy rồi lại ngồi xuống dối diện anh: “Được nha, để em nghĩ xem diễn thế nào.”
Cô đặt tay mình trên chiếc cà vạt anh vẫn chưa kịp tháo ra: "Ừm... Vậy anh phải làm ra vẻ chính nhân quân tử, em mà hôn thì anh phải tránh, tránh trước tránh sau không tránh nổi nữa liền dây em ra luôn. Nói: Không, không được, tôi là thầy giáo của em, tôi không thể làm như vậy! Làm thế nhé."
Giang Tùy Châu: “Ồ."
Quan Hề tháo cà vạt của anh ra, khéo anh về phía trước sau đó liền nhập vai thần tốc, cô dân người lên, muốn hôn lại thôi... Sau vài lần như vậy cuối cùng lại dán lên cánh môi của anh. "Anh tránh đi..." Quan Hề nhỏ giọng nhắc.
Khóe miệng Giang Tùy Châu cong lên, hơi quay đầu đi tránh bỏ môi của cô, sau đó Quan Hệ lập tức đuổi theo, lần này Giang Tủy Châu rất phối hợp với cô, thật sự không để cho cô hôn trúng, anh hơi ngãng đầu ra sau khiến nụ hôn của cô rơi xuống dưới cằm anh, toàn bộ.
“Hôn đủ chưa.” Sau khi giày vò một trận Giang Tùy Châu liền bắt gọn hai bàn tay không quy củ của cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm lắng trông uy nghiêm vô cùng.