Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:27:56
Lượt xem: 43

“Chị biết mình làm còn kém lắm…” Triệu Đồng nức nở, “Do chị không tốt, khiến người ta không hài lòng…”

 

Chung Đình Đình dường như cũng đang khóc: “Chị Triệu Đồng, chị đừng nói thế, chị đã vất vả lắm rồi…”

 

Đoạn preview đến đây là kết thúc, Quan Hề xem xong cả đoạn preview này liền sững sờ một phút đồng hồ.

 

Triệu Đồng… Khóc rồi hả?

 

Hôm đó mấy lời cô nói làm chị ấy khóc rồi sao? Hôm đó cô nói những gì nhỉ? Hung dữ lắm sao?

 

Nào có nhỉ… Cô chỉ góp ý nhận xét thôi có chỉ trích ai đâu.

 

Nhưng nếu không hung dữ quá sao Triệu Đồng lại khóc luôn cơ chứ?

 

Quan Hề bắt đầu hoài nghi chính mình… Cô vẫn rất thích chị Triệu Đồng, nếu biết nói thẳng quá sẽ khiến người ta bật khóc thì hôm đó cô chắc chắn sẽ nín nhịn lại.

 

Lúc Giang Tùy Châu tắm xong bước ra ngoài phòng liền nhìn thấy Quan Hề ngây người ra nhìn chằm chằm vào màn hình TV đang dừng lại.

 

“Cơm đến chưa.” Giang Tùy Châu hỏi.

 

Hôm nay dì giúp việc trong nhà xin nghỉ, hai người chỉ đành gọi nhà hàng ship cơm tối về nhà.

 

Quan Hề giật mình chỉ vào phòng ăn: “Để trong đó rồi.”

 

Giang Tùy Châu: “Thế vào ăn đi.”

 

“… Ừ.”

 

Quan Hề vào bàn ăn ngồi xuống, không động đậy gì thêm, nghiễm nhiên là dáng vẻ “đợi người đến phục vụ”.

 

Giang Tùy Châu cũng không nói nhiều, anh đặt bát cơm và đũa trước mặt cô: “Em ngây người ra làm gì, ăn cơm đi.”

 

Quan Hề chậm rì rì cầm đũa lên, lại chậm rì rì và mấy hạt cơm vào miệng.

 

“Hình như em mắng cho người ta phát khóc luôn rồi.” Bỗng Quan Hề nói.

 

Giang Tùy Châu không bất ngờ: “Em mắng cho người ta phát khóc luôn chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-143.html.]

Quan Hề: “Em nói thật đấy!”

 

Giang Tùy Châu: “Anh cũng nói thật.”

 

Quan Hề đập mạnh đũa xuống mặt bàn, phát hỏa rồi.

 

Giang Tùy Châu ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô chỉ thấy cả khuôn mặt kìm nén uất ức của cô liền đổi lời: “Được rồi, anh nói dối đấy. Sao lại mắng khóc được, em nói xem nào.”

 

Hai tay Quan Hề vẫn đặt trên mặt bàn, không có tâm tình ăn cơm: “Thì là cái tiết mục kia ấy, không phải bọn họ muốn em nói xem cái Minshuku với mấy hạng mục giải trí xung quanh có điểm nào cần cải thiện hay sao, thế là em nói thẳng ra luôn. Em không ngờ nói xong mấy câu này chị Triệu Đồng lén khóc, thế nhưng mà tối hôm đó chị ấy còn đến phòng em để nói về cách cải thiện nữa mà, cũng không bảo em là mấy lời kia của em khiến chị ấy đau lòng thế nào… Em làm sao lại biết chị ấy đã khóc chứ…”

 

Quan Hề càng nói càng sầu hơn, “Lúc đó em nói nặng lắm à? Em cũng không nhớ kĩ nữa… Nay xem preview em mới biết chị ấy khóc, trước đó không ai nói với em, thật đấy…”

 

Giang Tùy Châu thấy cô không vui bèn bỏ đũa xuống: “Không sao đâu, cho dù có gì đi chăng nữa cũng do em không cẩn thận mà thôi, lúc đó em có muốn chỉ trích nặng nề người ta không?”

 

“Tất nhiên không rồi, em rất chuyên nghiệp đấy nhé, em chỉ đang phân tích thực trạng mà thôi.”

 

“Vậy thì thôi, đó cũng chỉ là preview, mấy cái chương trình giải trí này không phải toàn thích cắt ghép lung tung làm preview giật tít thôi sao.” Giang Tùy Châu dỗ dành, “Đợi mấy ngày nữa chiếu cả tập lên thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi, giờ ăn cơm đi đã.”

 

“Cũng đúng…”

 

Quan Hề nghe anh nói thế cũng thoải mái hơn, cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của cô lại rung lên, Quan Hề nhìn thấy là điện thoại của Uông Thanh liền đứng dậy ra phòng khách nghe.

 

“Alo, sao vậy chị.”

 

“Quan Hề, em xem preview tập sau “Minshuku của chúng ta” chưa?”

 

“Em xem rồi.”

 

“Vậy, vậy hôm đó em nói thẳng nhiều chuyện thế thật à… Ai da lên chương trình giải trí ấy hả, em nói năng thật quá làm gì.”

 

Quan Hề: “… Không phải, bên tổ tiết mục đó bảo em phải nói thẳng ra mà.”

 

Uông Thanh: “Lời của tổ tiết mục em chỉ nên nghe một nửa thôi, nói nặng lời thế làm gì.”

 

Nặng lời sao?! Sao cô không có ấn tượng gì hết? Bản thân Quan Hề cũng thấy m.ô.n.g lung luôn rồi, cô nhớ lại mấy lời của mình bị chiếu lại hai lần trong đoạn preview, hình như… cũng hơi không hợp lý lẽ thì phải?

 

Giọng của Uông Thanh gấp gáp: “Ai da, em không biết đâu, trên Weibo fan nhà người ta kéo đến mắng em nhiều lắm. Mấy người đó nói năng khó nghe thật sự luôn, sớm biết thế này chị đã không ép em nhận cái tiết mục này rồi!”

 

Về sau Uông Thanh còn nói gì nữa Quan Hề cũng không nghe kĩ, cô cúp điện thoại rồi đăng nhập vào Weibo của mình.

Loading...