Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:24:21
Lượt xem: 112
Theo tiếng gào đậm mùi men rượu của Ngụy Tử Hàm, điện thoại của mọi người đột nhiên đồng loạt vang lên, trên bàn, trong túi, trong tay… Tất cả mọi người trong quán bar cơ hồ đồng thời cảm thấy.
Nhận được một tin nhắn từ số lạ.
Có người thuận tay mở tin nhắn ra đọc, vốn tưởng là tin rác, ai dè vài giây sau, kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp yêu kiều đang đứng không xa.
Một người, hai người,… thêm nhiều người đọc tin nhắn, ai nấy đều ái ngại nhìn về nhân vật chính trong tin.
“Linh Phàm, mình về…” Quan Hề quay đầu lại, vừa định thông báo cô về trước, nhưng cô phát hiện Chung Linh Phàm đang bàng hoàng nhìn mình.
Không đúng, không chỉ có cô ấy, hầu như mọi người ở đây đều đang nhìn cô.
Quan Hề: “Sao vậy?”
Sắc mặt Lãng Ninh Y cực kỳ kém, bước đến kéo tay cô đi: “Hề Hề, mình, mình về trước với cậu.”
Quan Hề lấy làm lạ: “Không phải cậu vừa nói không say không về à, trông cậu vẫn chưa say đâu…”
Còn chưa nói xong, Quan Hề nghe thấy Ngụy Tử Hàm kinh ngạc chỉ vào điện thoại của chị ta: “Quan Hề, đây là chuyện gì vậy? Cô nói rõ cho mọi người xem!”
Cái quái gì vậy?
Quan Hề sững sờ.
Lãng Ninh Y vội nhỏ giọng giải thích: “Vừa mình nhận được một tấm ảnh, liên quan đến cậu…”
Dường như có dự cảm chẳng lành, Quan Hề đứng yên tại chỗ.
“Đưa mình xem.”
Lãng Ninh Y: “Hề Hề…”
“Đưa mình.”
Lãng Ninh Y do dự, lại không bì được với Quan Hề nên chỉ đành đưa điện thoại cho cô xem.
Là một chiếc ảnh dài, trong ảnh lại là chi tiết việc Quan Hề được nhà họ Quan nhận nuôi!
Thủ tục nhận nuôi, chữ ký, ảnh cô nhi viện, giấy tờ minh chứng… việc Quan Hưng Hào nhận nuôi Quan Hề, tất cả được nêu ra cực kỳ rõ ràng.
Quan Hề rũ mắt nhìn, chỉ cảm thấy khí lạnh dần lan khắp toàn thân, dần dần khiến cô c.h.ế.t trân tại chỗ.
Gửi đồng loạt.
Ai cũng biết rồi?
Quan Hề nhìn Ngụy Tử Hàm, cô ấy lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện này.
Tầm mắt Quan Hề chậm rãi đảo qua từng người ở đây.
Tất cả đều đang nhìn cô, Quan Oánh hoảng hốt, Chung Linh Phàm sững sờ, Ngụy Tu Dương kinh ngạc… Ai cũng bất ngờ, có vẻ như bị tin bát quái này làm ngu người luôn.
Quan Hề trả điện thoại lại cho Lãng Ninh Y, mặt không biến sắc.
Cô cũng không để Ngụy Tử Hàm có cơ hội chắn đường mình nữa, quay đầu đi thẳng ra ngoài cửa quán bar.
Nhưng vừa quay lại, cô nhìn thấy Giang Tùy Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-38.html.]
Anh đứng cách cô tầm hai mét, đèn led trên đỉnh đầu chớp sáng chớp tắt qua ánh mắt anh, chói sáng, cũng khiến cô nhìn không ra biểu cảm của anh.
Nội tâm Quan Hề khẽ nhói lên, không biết vì sao tòa thành lung lay sắp đổ từ khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tùy Châu liền tan thành mây khói.
“…”
Đột nhiên cô nghĩ, anh sẽ nói gì?
Có phải anh đang nghĩ chia tay kiểu gì, nghĩ hủy hôn như thế nào không.
Chắc là vậy rồi…
Quan Hề nhìn anh, áp chế những suy nghĩ linh tinh lại, nhanh chóng bước qua.
“Quan Hề!” Ngụy Tu Dương chợt đứng dậy, định đuổi theo cô.
Nhưng cậu ta bị kéo lại: “Em làm gì vậy, đi đâu!” Ngụy Tử Hàm quát lên.
Ngụy Tu Dương gằn lên: “Bỏ tay ra.”
“Ngụy Tu Dương, rốt cuộc cậu là em chị hay là em nó, lúc này mà em còn bênh nó à?”
Ngụy Tu Dương nhìn Ngụy Tử Hàm: “Chị nói lung tung gì vậy?!”
Từ nhỏ Ngụy Tử Hàm đã chiều chuộng cậu em trai này, nhưng cô không hiểu nổi, sao em trai mình lại bị Quan Hề thu phục trở nên ngoan ngoãn dính người, còn thân thiết hơn cả chị ruột là cô đây!
“Chị nói lung tung?! Chị đã nói được gì! Thứ này cũng không phải chị gửi! Nhưng rốt cuộc đây cũng chính là sự thật! Vừa Quan Hề có phủ nhận đâu!”
“Cái thứ này thật hay giả thì liên quan gì đến em, dù là thật đi chăng nữa thì sao!” Ngụy Tu Dương hất cánh tay đang túm quần áo của cậu ra, “Dù là thật, là thật thì… chị ấy vẫn là chị ấy!”
**
Ngoài quán bar là một thế giới khác hoàn toàn, Quan Hề đã đi đến bãi đỗ xe, cô mở cửa xe, trầm mặc hai giây rồi dùng hết sức đá vào cửa.
Được, được lắm, chơi cô một quả này…
“Xe là của em, đá vào chỉ thiệt em thôi.”
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Quan Hề giật mình rồi lập tức chui vào trong xe.
Giang Tùy Châu dễ dàng kéo cô ra khỏi ghế lái rồi ngồi vào.
Lúc này người Quan Hề không muốn thấy nhất là anh, tức giận chất vấn: “Anh làm cái gì vậy!”
Giang Tùy Châu chỉ vào ghế lái phụ: “Không muốn người trong đó ra đây ồn ào thì ngồi vào.”
Quan Hề á khẩu, đơ một lúc nhìn bóng mấy người Ngụy Tu Dương đang chạy đến cửa quán bar. Lúc này cô cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều với họ, đành mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
“Chạy đi.” Quan Hề nhìn ngoài cửa sổ xe, giọng nói lạnh tanh ra lệnh.
Giang Tùy Châu liếc cô rồi cũng nổ máy phóng đi.
Xe thể thao chạy như bay trên đường cao tốc, đèn đường cùng đèn neon từ các tòa nhà bên đường thành những đường mơ hồ.
Quan Hề ngồi bên ghế lái phụ, sống lưng vẫn cứng đờ.
Trong xe yên tĩnh, tâm tình cô cũng cực kỳ kém.