Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:17:41
Lượt xem: 121
Đã mười một giờ tối, Quan Hề tắt điện thoại rồi quay về phòng khách. Bố mẹ đã lên phòng ngủ từ lâu, trong phòng khách chỉ còn Quan Oánh và dì Trân.
Dì Trân thấy cô bước vào liền kéo qua một bên: “Hề Hề, uống thêm bát nữa đi, con xem Quan Oánh uống bao nhiêu rồi kìa, cái này dễ uống lắm.”
Quan Hề: “Không cần đâu dì, con dễ mập lắm.”
Dì Trân lườm cô: “Ngày nào cũng kêu dễ mập mà dì đã thấy con mập lên bao giờ đâu.”
Quan Hề không nghe, tìm túi xách mình vừa thuận tay ném lên sô pha, cô lấy thỏi son và gương trang điểm ra bắt đầu thoa son.
Dì Trân: “Ôi da, đứa nhỏ này làm cái gì vậy, tối đến nơi rồi…”
Quan Hề đáp: “Dì Trân, con có việc phải ra ngoài một chuyến.”
“Tối thế này à, con tự lái xe đi không an toàn đâu.”
“Dì yên tâm, có người đến đón con mà.”
Quan Oánh đang bê bát canh uống chợt sững người, cô nhớ đoạn đối thoại của Quan Hề với người kia trong cuộc gọi video vừa rồi.
Khóe miệng cô ấy mấp máy, nhìn Quan Hề.
Lúc này Quan Hề đang để mặt mộc, nhưng da dẻ cô tốt, không thấy một vết mụn nhọt nào. Bây giờ thoa thêm một chút son đã khiến khí sắc cả người tốt lên không ít, dù có đang mặc quần áo ngủ nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.
Người có chút tư sắc đứng cạnh cô cũng trở nên bình thường.
Ánh mắt dừng trên người Quan Hề mấy giây, Quan Oánh vội thu lại tầm mắt tiếp tục xem TV.
Quan Hề cũng không định thay quần áo, một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Giang Tùy Châu liền cầm điện thoại rồi đi luôn.
Giang Tùy Châu đến rất nhanh, xe anh dừng trước cổng nhà, anh đứng trước xe đợi cô.
Quan Hề lết đôi dép lê bước đến chỗ anh: “Anh có bệnh à, đêm hôn khuya khoắt thế này còn…”
“Em cũng chuẩn bị sẵn sàng còn gì.”
Quan Hề kiêu ngạo hất cằm lên: “Vớ vẩn, em đang mặc đồ ngủ này, chỗ nào thấy em chuẩn bị đi cùng anh chứ, với lại anh không biết hôm nay tâm tình em xuống dốc à, chỉ muốn ở phòng mình ngủ một giấc thôi…”
“Thoa son rồi kìa.”
“…”
Giang Tùy Châu đánh giá cô từ trên xuống dưới, hôm nay cô mặc váy ngủ, cũng tính là loại váy ngủ bảo thủ. Trên eo có một dải thắt, chỉ thấy đôi chân dài lộ ra ngoài. Vào giờ này cô không còn trang điểm nữa, tóc buộc đuôi ngựa, cả người toát ra vẻ ngoan hiền, lúc dỗi người khác không hề có chút uy lực nào.
Giang Tùy Châu bật cười, anh mở cửa ghế lái phụ ra: “Nhanh lên xe đi.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng, cũng không làm bộ nữa, cô ngồi vào trong xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-45.html.]
Xe rất nhanh liền rời xa khu đất xa hoa này, bình thường lúc ngồi ô tô Quan Hề thường nhàm chán đến độ đếm xe chạy trên đường, ngặt nỗi bây giờ đêm hôm chẳng có bao nhiêu xe cho cô đếm. Cô dựa đầu trên kính xe, chỉ đành bắt chuyện với Giang Tùy Châu: “Anh nói xem Ngụy Tử Hàm rốt cuộc hận em đến mức nào, không sống c.h.ế.t một phen không thôi.”
Ở nhà không thể nói mấy lời này, bây giờ ở cạnh Giang Tùy Châu tất nhiên cô có thể sảng khoái phỉ nhổ Ngụy Tử Hàm một phen.
Giang Tùy Châu: “Tin tức đó do ai truyền ra, bố em đã điều tra được chưa.”
“Tra rồi, số điện thoại đó là giả, còn gửi từ nước ngoài về… Được rồi thật ra em cũng không chắc là do Ngụy Tử Hàm làm, dù gì cũng không có bằng chứng. Nhưng việc chị ta sớm biết chuyện này em có thể khẳng định, tối hôm đó giọng chị ta nói chuyện với em rất kỳ quái.” Quan Hề phiền muộn đáp, “Bây giờ chắc chị ta đang rất vui vẻ vì thắng em được một trận.”
Giang Tùy Châu cũng khá quen Ngụy Tử Hàm, đầu tiên cô ấy cũng là bạn học của anh, hơn thế còn có mối quan hệ họ hàng với Quan Hề, bình thường ở mấy bữa tiệc cũng hay đụng mặt.
Quan Hề: “Nói thẳng ra thù hận giữa chị ta và em đều do anh gây ra cả.”
Giang Tùy Châu vẫn bình tĩnh lái xe: “Hai người từ nhỏ đã có mâu thuẫn rồi, sao lại đổ trách nhiệm lên đầu anh.”
Quan Hề lườm anh: “Người ta đang độ xuân thì liền thích anh, còn tỏ tình với anh. Kết quả sao, anh lại nhìn trúng em, anh nói xem chị ta tức xì khói không cơ chứ. Với lại từ nhỏ đến lớn chị ta đã nhìn em với ánh mắt ăn tươi nuốt sống rồi.”
“Ra vậy à?”
“Chắc cũng vì Ngụy Tu Dương nữa.”
Giang Tùy Châu nhíu mày.
Quan Hề tự suy diễn: “Anh cũng biết Ngụy Tu Dương là em trai của chị ta, nhưng cậu ta từ nhỏ đã chơi thân với em, lúc nhỏ chị ấy còn hay mắng em cướp em trai của mình, hơ hơ cái lý luận c.h.ế.t tiệt gì đấy… Rõ ràng là chị ta đối xử với em trai chả ra sao, ngày nào cũng quát nạt nó, Tu Dương sao có thể thích nổi chị ta.”
Giang Tùy Châu liếc cô, nói: “Em cũng hay quát nạt Ngụy Tu Dương, sao cậu ta vẫn chơi thân với em vậy?”
“Hả? Hình như vậy…” Quan Hề sững người, bị vấn đề này của anh làm khó, “Không đúng, em với cậu ấy là đùa vui, bình thường em đối xử rất tốt với em trai nhé.”
Giang Tùy Châu cười lạnh.
Quan Hề: “Nhưng chuyện này của em và Ngụy Tử Hàm vẫn chưa xong đâu.”
……
Những đồ mua sắm được cả chiều nay đều được chuyển đến nhà của Giang Tùy Châu, Quan Hề vừa bước vào đã thấy từng đống đồ được xếp gọn gàng trong phòng khách.
“Cái này hình như còn đẹp hơn lúc nhìn trong tiệm.” Quan Hề hưng phấn bừng bừng mở từng hộp ra xem.
Mở hộp rất vui, có thể khiến tâm tình đang sa sút của cô tốt lên không ít.
Giang Tùy Châu đứng một bên nhìn chán rồi, thấy cô hoàn toàn không để ý đến mình bèn cúi người kéo cô đứng dậy.
“Làm gì…”
Giang Tùy Châu nhíu mi nhìn cô: “Tối nay em đến đây chỉ để mở hộp thôi à?”
Một bên mắt Quan Hề khẽ giật, đáp: “Nhưng Giang tổng à, vừa anh gọi em qua đây để nhìn bảo bối của em mà.”