Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:34:03
Lượt xem: 100
Quan hệ của họ còn lâu mới bị phá vỡ dễ như này.
“Vậy cũng là chuyện của bọn chị, bây giờ không phải trọng điểm.”
“Sao lại không phải trọng điểm.”
“Chị nói không phải là không phải, được rồi, hôm nay đừng nói chuyện này nữa.” Quan Hề sắp phát hỏa đến nơi, “Ăn cơm đi.”
Ngụy Tu Dương tức đến xì khói: “Quan Hề…”
Quan Hề không để ý cậu, tự nói: “Gọi thêm salad đi, hôm nay chị muốn ăn đồ thanh đạm.”
……
Một bữa cơm tẻ nhạt, Quan Hề biết trước giờ Ngụy Tu Dương có ý kiến với Giang Tùy Châu nên cô cũng không muốn nghe nhiều, cũng không nói thêm gì.
Ăn xong cô cũng không ở lại lâu, lấy xe rồi lái thẳng về nhà.
**
Mấy ngày sau lộ trình của Quan Hề chỉ có hai điểm dừng, một là công ty hai là nhà.
Buổi tối ba ngày sau, Quan Hề nhận được cuộc điện thoại của Lãng Ninh Y.
“Sao vậy?”
Lãng Ninh Y: “Cậu ở đâu thế, mình không thấy cậu.”
Quan Hề đang nằm trên ghế bập bênh trong phòng xem phim, nghe thấy thế thì giật mình: “Đang ở nhà, cậu thấy kiểu gì.”
“Hả? Hôm nay là ngày Lý gia mở tiệc triển lãm bảo vật…”
Lãng Ninh Y chưa nói xong liền nhận ra.
Quan Hề cũng vậy, vừa nghe thấy tiệc bảo vật của Lý gia cô liền nhớ đến chuyện từ một tháng trước.
Hôm đó đại tiểu thư Lý Hân Nhiễm của Lý gia đề cập với cô về bữa tiệc gì đó tháng sau nhà mình tổ chức, muốn mời cô tham dự. Tuy lúc đó cô không chú tâm nhưng cũng nhận lời.
Trong giới thượng lưu ở Đế đô này Quan Hề luôn là người được săn đón, bữa tiệc nào cô mà không đến tham dự thì bữa tiệc đó chẳng còn ý nghĩa nữa. Nên trước giờ mỗi khi tổ chức yến tiệc, người chủ trì nhất định sẽ gửi thiếp mời đến trước cho Quan Hề, nhưng lần này lại trực tiếp ngó lơ cô.
Lãng Ninh Y tức giận: “Cái gì vậy trời, không mời cậu là có ý gì hả?”
Quan Hề tạm dừng video, không nói gì.
Lãng Ninh Y lại nói: “Hề Hề, mình vừa nhìn thấy Quan Oánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-48.html.]
Quan Hề: “……”
“Mẹ nó, Lý Hân Nhiễm này chả phải thứ tốt lành gì, trước kia còn nịnh bợ cậu đủ thứ, giờ gió vừa đổi chiều cái liền dính lấy Ngụy Tử Hàm. Còn mời Quan Oánh mà không thèm mời cậu, tát thẳng mặt cậu à? Cô ta có ý gì chứ…”
Quan Hề đã dự liệu được chuyện này, cô hít sâu một hơi, nói: “Thôi bỏ đi, chỗ đó của cô ta mình còn không hiếm lạ.”
Lãng Ninh Y: “Mình cũng vậy! Mình cũng không hiếm lạ! Bây giờ mình sẽ về nhà!”
“Vậy cậu không cần kích động quá đâu.”
“Không được, mình phải đi, không thì cậu quá thảm rồi, giống hệt nữ phụ thảm thương xui xẻo!”
“……”
Bình thường Quan Hề vốn là chủ đề chuyện trò của người khác, những người đố kị ghen ghét cô có thể xếp thành mấy vòng cầu bắc qua sông.
Vừa sinh ra đã đội mũ miện, dáng dấp lại xinh đẹp, còn có một vị hôn phu vừa giàu có lại đẹp trai, nói ra cái nào cũng khiến người khác đỏ mắt.
Bây giờ mũ miện đã rớt, người nói ra nói vào tất nhiên không ít.
Mấy ngày nay, mấy lời lẽ liên quan đến việc “Quan Oánh trở về chắc chắn Quan Hề bị rớt đài” lan truyền khắp trong vòng này. Còn có Giang Tùy Châu, mối quan hệ của hai người ai cũng rõ, chính là kiểu “quan tâm tiền bạc không quan tâm tình cảm, quan hệ hôn nhân plastic”, ai cũng cảm thấy Giang Tùy Châu sau chuyện này chẳng bao lâu nữa sẽ hủy hôn ước của hai người.
Những lời này ngay cả Quan Hề không ra khỏi nhà cũng đoán được đôi phần, nhưng bây giờ lại thêm chuyện mở tiệc mà không mời cô, chính là ném thể diện của cô xuống đất mà hung hăng chà đạp.
Nhưng cô lại nhận ra, cô còn bình tĩnh hơn tưởng tượng, dù gì cũng dự liệu trước tình huống này sẽ xảy ra, tâm lý cũng đã có chuẩn bị.
Cô nghĩ… Tình huống này chính là biểu hiện của câu nói hay gặp trong phim “Thói đời nóng lạnh”.
*Thói đời nóng lạnh (Thế thái viêm lương): Lòng người dễ thay đổi.
**
Buổi trưa hôm sau, Giang Tùy Châu đi công tác về. Xuống may bay Chu Hạo liền đưa anh về khu cảnh uyển Gia Lâm.
“Chuyện của Quan Hề điều tra được đến đâu rồi?” Trên xe Giang Tùy Châu hỏi.
Chu Hạo: “Rất sạch sẽ.”
Giang Tùy Châu nhíu mày.
Chu Hạo đáp: “Bố mẹ ruột của Quan tiểu thư vẫn chưa rõ, năm đó quả là bị bỏ ở cô nhi viện, sau khi Quan Hưng Hào mang Quan tiểu thư đi liền đưa cho phía cô nhi viện một khoản phí bịt miệng không cho ai nói chuyện này ra. Thậm chí lần trước trong party người kia lan truyền ra cũng làm rất sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào.”
Giang Tùy Châu nhìn ngoài cửa sổ: “Xem ra, chuyện này không phải do một mình Ngụy Tử Hàm làm.”
“Vâng, sau lưng cô ta chắc chắn có người giúp đỡ.”