Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-10-08 16:30:10
Lượt xem: 88
Bây giờ Quan Hề biết nguyên nhân Quan Oánh muốn mua lại sợi dây chuyền, cô cũng đã hiểu vì sao ở hội trường đấu giá chị ấy liên tục tăng giá.
Hóa ra, chị ấy có cùng suy nghĩ với cô.
Tuy nhiên cô vẫn không thể chắp tay nhường cho người khác được. Cô không đủ lương thiện như thế, cô cũng muốn chính mình tặng cho mẹ món quà mẹ thích nhất, là cô tặng chứ không phải người khác.
Sau khi ngắm hết những món đồ đấu giá được, Quan Hề cũng không đi luôn và đi vào trong hậu trường chào hỏi người đứng ra tổ chức hội đấu giá lần này.
Dương Minh Trí đã gần năm mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn sung mãn, lại thêm khí chất văn nhã trên người ông khiến người ta nghĩ ông chỉ tầm độ ba bốn mươi.
“Chú Dương.”
Dương Minh Trí thấy cô đến liền hoan nghênh: “Hề Hề đến đấy à.”
“Dạ, lâu lắm cháu không gặp chú.”
Dương Minh Trí bật cười, ông giận dỗi đáp: “Còn không phải do cháu bận bịu quá không có thời gian đến thăm lão già này sao.”
“Chú Dương năm mươi tuổi một nhành hoa, sao lại là lão già được, cháu không thích nghe đâu.”
“Đúng là dẻo miệng.” Dương Minh Trí nói xong gật đầu tỏ ý chào Giang Tùy Châu, “Tùy Châu, tối nay thu về không ít đồ nhỉ.”
Giang Tùy Châu: “Là do đồ của chú tốt quá ạ.”
Dương Minh Trí nhìn Quan Hề với ánh mắt đầy ẩn ý: “Thế nhưng người được lợi nhất hôm nay lại là con bé này.”
“Nào có.” Quan Hề đáp, “À phải rồi chú Dương, mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ cháu, chú có đến không.”
Dương Minh Trí vẫy tay bảo hai người ngồi xuống: “Chú còn có việc, e là không đến được.”
“Chú đến đi mà, lâu lắm rồi chú không đến nhà cháu chơi.”
Dương Minh Trí không tiếp lời, ông chỉ hỏi: “Gần đây cháu có ổn không, sống với chị gái kia của cháu được chứ?”
Quan Hề khua tay: “Cũng bình thường.”
Quan Hề nói rất bình thản nhưng gần đây ông cũng nghe được không ít tiếng gió: “Hề Hề, bất luận ra sao chú Dương cũng là người nhìn cháu lớn lên, nếu ở nhà mà có gì tủi thân cứ nói hết với chú.”
“Không có, ở nhà vẫn tốt.” Quan Hề nói, “Bên ngoài có nhiều lời ra tiếng vào chú không cần để tâm.”
Hiển nhiên Quan Hề không muốn nói nhiều về đề tài này, Dương Minh Trí cũng nhận ra. Ông cũng không nói gì nhiều, chỉ mời Quan Hề cùng Giang Tùy Châu uống trà.
Mấy ngày sau đến sinh nhật của Ngụy Chiêu Mai.
Bản thân Ngụy Chiêu Mai vốn không thích bày biện tiệc tùng linh đình đón sinh nhật, nên đến ngày này cả nhà chỉ quay quần lại cùng ăn bữa cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-55.html.]
Ăn cơm xong một nhà bốn người cùng ngồi trong phòng khách. Quan Hưng Hào lấy quà của mình ra trước, ông tặng xong liền đến phiên của hai cô con gái.
“Hai người các con chuẩn bị quà gì cho mẹ vậy.” Quan Hưng Hào hỏi.
Quan Hề cười đáp: “Bố, quà chúng con chuẩn bị chắc chắn tốt hơn của bố rồi, chiếc khăn quàng cổ bố tặng này hơi không dụng tâm rồi nha.”
“Bậy bạ nào, bố cũng mất không ít công sức đi chọn đấy nhá.” Quan Hưng Hào lườm yêu Quan Hề, “Con thử mang quà ra cho bố xem nào.”
Quan Hề nhướn mày ra hiệu cho dì Trân mang quà ra, cô đặt sợi dây chuyền hôm trước đấu giá được vào trong một chiếc hộp, trước mặt Ngụy Chiêu Mai cô mở hộp quà ra.
Hộp vừa được mở ra, tất cả mọi người ngồi đây đều bị ánh sáng nó tỏa ra hấp dẫn.
Ngụy Chiêu Mai vừa nhìn thấy sợi dây chuyền phía trong liền vui vẻ: “Là sợi dây chuyền…”
Quan Hề nói: “Phải ạ, không phải mẹ bảo thích sợi dây chuyền này sao, con nghe nói sợi dây này sẽ xuất hiện ở hội bán đấu giá liền đến đó đấu giá được.”
Ngụy Chiêu Mai thật sự thích sợi dây này, chẳng qua mấy năm trước nó bị người khác đấu giá mất, về sau cũng không gặp được món trang sức nào vừa ý hơn nữa.
“Hề Hề quả nhiên có tâm.” Ngụy Chiêu Mai vuốt ve đầu cô: “Mẹ rất thích.”
Nhất thời trong tim Quan Hề tràn ngập sung sướng, cô cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Quan Oánh thấy Quan Hề tặng chính là sợi dây chuyền hôm đó cũng ngẩn người: “Khó trách anh Giang không đồng ý bán lại cho chị, hóa ra vì Hề Hề cũng cần.”
Ngụy Chiêu Mai thấy thế liền hỏi Quan Oánh: “Sao con lại nói vậy.”
Quan Oánh cười khổ, nói: “Là như vậy, lần trước con cũng đến hội đấu giá, ừm… Trước kia con cũng tìm hiểu qua mẹ thích sợi dây chuyền này, nên hôm đó đã đấu giá cùng anh Giang nhưng về sau không giành nổi.”
Ngụy Chiêu Mai bất ngờ, hỏi Quan Hề: “Có chuyện này thật à?”
Quan Hề nhìn Quan Oánh, gật đầu đáp: “Giang Tùy Châu đấu giá được, con nghĩ muốn tặng mẹ sợi dây này liền bảo anh ấy bán lại cho con.”
Quan Oánh: “Vốn dĩ con còn nghĩ mẹ thích món quà này như vậy mà con không giành được còn đang tiếc. Ai dè bây giờ thấy Hề Hề có được nó liền an tâm rồi, dù ai tặng mẹ đi nữa cũng là tặng.”
Ngụy Chiêu Mai cười: “Con bé này, sao con lại biết mẹ thích.”
Quan Oánh: “Lần trước ở nhà bà ngoại con có nghe bà nhắc đến.”
Ngụy Chiêu Mai vui vẻ nói: “Hai đứa đều có tâm.”
Quan Oánh: “Nhưng chắc lần này quà của con không tiện mang ra rồi, làm sao so được với sợi dây chuyền quý giá này.”
Ngụy Chiêu Mai lườm cô: “Nói bậy, con tặng gì mẹ cũng thích hết.”
Quan Hưng Hào: “Phải đấy, đều là tâm ý cả.”