Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:59:58
Lượt xem: 97
Một lát sau, có người gõ cửa, Dương Thanh mở cửa bước vào: “Giám đốc Quan, Giang tổng hỏi chị có rảnh không tiếp anh ấy một lúc.”
Người đang ngồi ở sau bàn làm việc phát ngốc – Quan Hề ngơ ngác một hồi, cô còn chưa nói gì đã thấy người đứng sau Dương Thanh.
Nói là hỏi xem có rảnh không nhưng kết quả anh lại chẳng cần hỏi han gì, cứ thế xông thẳng vào.
“……”
Sau khi bước vào, Giang Tùy Châu ra hiệu cho Dương Thanh, cô ấy liền ngoan ngoãn rời đi, còn rất tâm lý đóng cửa lại cho hai người. Giang Tùy Châu bước vào phòng làm việc của cô mà tự tại như ở nhà mình, tự ngồi xuống sô pha để tiếp khách trong phòng rót một cốc nước uống.
“Xem ra gần đây em nỗ lực ghê nhỉ.”
“Chân anh đã khỏi chưa?”
Hai người cùng mở miệng hỏi.
Tuy trước kia cô có suy nghĩ muốn trốn tránh anh, nhưng bây giờ người đã tìm đến tận cửa, Quan Hề cũng không thể đuổi anh ra ngoài được. Cô đứng dậy bước đến chỗ anh, vẻ mặt như chưa xảy ra chuyện gì: “Chân anh chắc mới tháo thạch cao đúng không?”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Em còn biết cơ à.”
“…… Cũng biết chút, nhưng vừa mới tháo thạch cao thì anh nên ở nhà bồi bổ thêm.” Quan Hề nói, “Anh đúng là cuồng công việc, lúc này còn ra ngoài xông pha.”
Giang Tùy Châu uống một ngụm nước, anh đặt cốc xuống: “Anh ra ngoài xem xem, em bận đến mức nào.”
“…”
Giang Tùy Châu nhìn cô, lúc anh nói chuyện vẫn rất ung dung: “Vì Tạ Diên mà bơ anh bao nhiêu lần rồi, em xem có hợp lý không.”
“Em, em có…” Còn chưa nói xong Quan Hề liền nhận ra có người bên Nam Sơn đã báo lại cho anh rồi.
Hai ngày nay quả thực cô luôn đi cùng Tạ Diên, vốn đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng cô lại từ chối anh vài lần.
“Sao lại nói vì Tạ Diên, em vì công việc, vì công việc anh hiểu không.” Quan Hề chột dạ, không phải vì Tạ Diên chột dạ, mà vì cô đã viện cớ để từ chối anh.
Giang Tùy Châu nhíu mày, anh nói thẳng: “Công việc này không cần em đích thân làm, trước giờ em cũng chưa từng nhiệt tình thế này.”
“Lần này em muốn đích thân làm đấy, sao nào, không được à.”
“Em thích ở cùng Tạ Diên đến vậy sao.” Bỗng Giang Tùy Châu hỏi câu.
Quan Hề sững sờ.
Giang Tùy Châu nhớ lại khung cảnh hôm qua nhìn thấy, trong lòng anh chợt cảm thấy bực bội, lời nói ra cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa: “Quan Hề, về quan hệ của chúng ta em cần hiểu rõ điều này. Bây giờ địa vị của em với những lợi ích mà em sẽ đạt được đều trực tiếp liên quan tới anh, em phải biết giữa chúng ta không thể chấp nhận được người ngoài xen vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cho-anh-den-ben-em/chuong-87.html.]
“… Sau đó thì sao.”
Ánh mắt Giang Tùy Châu sắc lạnh, anh trầm giọng nói: “Sau đó, em không thể vì những yếu tố không quan trọng mà nảy sinh cảm tình hoặc quan tâm đến người khác.”
Địa vị của em với những lợi ích mà em sẽ đạt được đều trực tiếp liên quan tới anh, cũng phải… Hai người ở bên nhau chính vì mối quan hệ này.
Quan Hề đáp lại: “Vậy nếu như, giữa chúng ta không còn mối quan hệ trong nhà nữa thì sao.”
Giang Tùy Châu ngẩn người: “Em nói gì?”
Quan Hề nhìn anh, trong lòng rối bời, giống như mấy ngày qua cô tìm đủ mọi cách để trốn tránh anh đều thành công cốc.
“Ý của anh có phải là em không có địa vị kia nữa thì chúng ta cũng không còn liên hệ gì nữa, đã vậy thì anh cũng nên chia tay em luôn đúng không? Anh có thể để em yêu đương với người khác rồi đúng không?”
Giang Tùy Châu: “Quan Hề!”
Trong đầu Quan Hề ong ong từng trận, cơn tức khiến cô mất tự chủ lao đến cửa phòng làm việc, mở toang cánh cửa ra: “Đi ra ngoài đi! Em rất bận, không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Giang Tùy Châu đứng dậy bước đến bên cô, anh đóng cánh cửa phòng lại. Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt cũng ngập tràn giận dữ: “Bây giờ em đã tính đến chuyện yêu đương với người khác?”
“Vậy nếu như em chẳng còn gì cả, nếu như em không còn là Quan Hề nữa, anh còn ở bên em không.”
Giang Tùy Châu cảm thấy kỳ lạ: “Sao em lại không còn gì, sao em lại không phải Quan Hề.”
“Em hỏi anh có hay không.”
Giang Tùy Châu: “Không có loại nếu như này, em chỉ có thể là Quan Hề, không thể là người khác.”
Quan Hề nhìn chằm chằm anh, đúng, anh là Giang Tùy Châu, thế giới của anh không có nếu như không có những chuyện may rủi, anh muốn một thế giới hoàn hảo không tì vết, không phải là thế giới tình cảm đến bạc đầu răng long.
Nhưng…. Chẳng phải cô cũng giống anh sao, không biết từ lúc nào cô lại coi trọng đoạn tình cảm này…
Vì suy nghĩ này của mình mà Quan Hề nổi da gà, cô khẽ cười một tiếng, hất tay anh ra: “Anh không đi thì em đi, em còn có việc.”
Cô tức đến mức bỏ đi, nhưng cũng vì muốn trốn tránh anh.
Quan Hề kích động chạy ra ngoài, không hề có ý muốn nán lại thêm một giây phút nào.
Vào trong thang máy, cô ấn luôn xuống tầng hầm B2.
Rõ ràng cô biết chuyện xảy ra hôm nay là tất yếu, cũng biết đây là cách giải quyết hợp lý nhất, hai người quen biết ra sao và vì sao lại trở thành hôn phu hôn thê không phải rất hiển nhiên sao. Nếu cô không phải Quan Hề của trước kia, cô dựa vào đâu mà có tư cách đứng cạnh anh.
Đây là điều bình thường…
Thang máy đi xuống.