Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-01-29 23:32:34
Lượt xem: 5
Sau khi từ chối, Lương Tây Kinh không muốn nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Anh biết Tiền Nhạc sẽ nói lại những suy nghĩ của anh cho Tiền Tĩnh Hà nhưng nói thế nào thì anh cũng không rõ.
Tương tự, anh cũng không ngờ cô ta sẽ đến thẳng công ty chất vấn anh rốt cuộc cô ta có chỗ nào không tốt mà anh lại không vừa mắt cô ta như vậy.
...
"Tổng giám đốc Lương?" Thấy Lương Tây Kinh lơ đãng, Thi Hảo quơ quơ bàn tay trước mặt anh: "Anh không tiện nói à?"
Lương Tây Kinh cụp mắt, hai tay anh ôm vòng qua eo cô rồi ôm cô vào lòng: "Không phải."
Cảm giác được khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Thi Hảo hơi nín thở, môi mấp máy: "Có cần sắp xếp ngôn ngữ không?"
Lương Tây Kinh mỉm cười, lời ít ý nhiều: "Cô ta hỏi anh cô ta có chỗ nào không tốt."
Thi Hảo ngẩn ra, trong lòng đã có suy đoán: "Anh từ chối nhà họ Tiền?"
Nghe vậy, Lương Tây Kinh rũ mắt: "Em không muốn anh từ chối sao?"
"..." Thi Hảo hơi nghẹn ngào, thành thật nói: "Để em xác nhận đã."
Cô kìm nén trái tim đang nhảy nhót lung tung bên n.g.ự.c trái, trong lòng mừng thầm. Nhưng cô biết, không có Tiền Tĩnh Hà cũng có thể có những người khác.
Nghĩ đến đây, cô bất giác mím môi.
Lương Tây Kinh chăm chú quan sát những thay đổi trên gương mặt cô nhưng chẳng nhìn ra điều gì.
Anh hơi híp mắt, nghiêm túc nói: "Ừm."
"Sau đó thì sao?" Thi Hảo hỏi.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, Lương Tây Kinh hơi nhếch miệng nói: "Anh nói cô ta rất tốt."
Thi Hảo: "..."
Lương Tây Kinh nhéo mặt cô, nhìn cô nói: "Chẳng qua không phải kiểu anh thích thôi."
"..."
Nghe thế, Thi Hảo trừng mắt nhìn anh, chậm rì rì "À" một tiếng.
Lương Tây Kinh ngước đôi mắt sáng quắc nhìn cô, không mấy hài lòng với phản ứng có vẻ thờ ơ của Thi Hảo, anh hỏi: "Chỉ thế thôi?"
"Ừm." Thi Hảo vô cùng thành thật gật gật đầu: "Tạm thời em không nhớ ra còn muốn hỏi cái gì nữa."
Lương Tây Kinh nghẹn họng.
Chú ý tới vẻ mặt anh, Thi Hảo mím chặt khóe môi sắp vểnh lên, cố ý nói: "Nếu em nhớ ra thì lại hỏi anh, được không?"
Lương Tây Kinh liếc xéo cô: "Thư ký Thi."
Thi Hảo: "Sao vậy?"
Lương Tay Kinh ám chỉ: "Anh rất bận."
Thi Hảo dở khóc dở cười: "Em biết."
Cô giơ tay kéo cà vạt anh, nhắc nhở: "Tổng giám đốc Lương, em là thư ký của anh."
Thư ký nắm rõ lịch trình của sếp như lòng bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-103.html.]
Lương Tây Kinh lần thứ hai bị chặn họng bởi câu nói của Thi Hảo.
Anh siết chặt cơ hàm, nhìn bàn tay cô nghịch cái cà vạt của anh, hầu kết trượt lên trượt xuống: "Thi Hảo."
Trái tim Thi Hảo hơi khựng lại, đang định ngẩng đầu hỏi anh gọi cô làm gì.
Nhưng còn chưa kịp hỏi đã bị Lương Tây Kinh đột ngột cúi đầu bá đạo chặn miệng lại. Anh không muốn nghe cô nói mấy câu thật thật giả giả khiến người ta bực mình nữa.
Văn phòng của Lương Tây Kinh rộng rãi sáng sủa, cửa sổ sát đất trong suốt đến tận sàn nhà có thể phóng mắt nhìn khắp nửa thành phố Giang.
Hơn sáu giờ chiều, hoàng hôn đang từ từ buông xuống, ánh tà dương màu cam đỏ chui vào trong phòng, đáp xuống trên người đôi năm nữ đang ôm hôn nồng nhiệt.
Thi Hảo bị Lương Tây Kinh hôn đến mức khó thở, trong đầu cô vẫn nhớ rõ đây là văn phòng làm việc và cô là thư ký của Lương Tây Kinh.
Cô dùng sức đẩy mạnh Lương tây Kinh ra, anh hơi lùi lại một chút, lông mi người đàn ông rũ xuống, chóp mũi lướt qua gò má cô, anh nhẹ nhàng l.i.ế.m khóe môi cô, nói: "Sao vậy?"
Giọng anh khản đặc.
Lỗ tai Thi Hảo tê rần, cô cố vừa cố bình tĩnh lại vừa nói: "... Em nên đi ra ngoài."
Cho dù đồng nghiệp bên ngoài đã tan làm nhưng cô cũng không thể ở trong văn phòng của Lương Tây Kinh lâu như vậy.
Lương Tây Kinh nhìn gò má ửng hồng của cô, đôi mắt tối sầm lại.
Anh cố kìm nén sự khô nóng trong thân thể, trầm giọng đáp: "Đi đi."
Thi Hảo vội vã bò dậy từ trên đùi anh, cô gắng phớt lờ phản ứng cơ thể của người đàn ông.
Cô vuốt thẳng lại méo váy, lại vỗ vỗ má mấy cái để bản thân trông tự nhiên nhất có thể rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Các đồng nghiệp trong văn phòng trợ lý đều đi rồi, Thi Hảo ngồi lại chỗ của mình, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu còn có người ở lại cô thật sự không biết nên giải thích tại sao mình lại ở trong văn phòng của Lương Tây Kinh lâu như vậy.
Hít sâu một hơi, Thi Hảo tắt máy tính rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, là Lương Tây Kinh gửi tin nhắn đến: [Anh chờ em dưới cửa ga tàu điện ngầm nhé?]
Thi Hảo suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: [Tối nay em đi siêu thị.]
Lương Tây Kinh: [Có cần xách đồ không?]
Thi Hảo: [Có.]
-
Ra khỏi công ty, Thi Hảo đi thẳng đến cửa ga tàu điện ngầm.
Vừa đứng tại một điểm dừng, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu bên đường.
Lên xe, Thi Hảo còn chưa mở miệng thì Lương Tây Kinh đã hỏi: "Ăn cơm tối ở nhà à?"
Thi Hảo nhìn đằng trước: "Anh đói không?"
Lương Tây Kinh: "Bình thường."
Thi Hảo: "Vậy về nhà ăn cơm."
"..."