Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-01-29 23:32:57
Lượt xem: 10

Vấn đề này quá đột ngột, vì thế trong lúc nhất thời, Thi Hảo không biết nên trả lời thế nào.

 

Cô đắn đo nói: "Tổng giám đốc Lương vẫn như trước ạ."

 

"Vậy hả?" Lương Hanh nghi hoặc: "Sao ông xem video lại thấy tâm trạng nó rất tốt nhỉ."

 

Lúc trước Lương Tây Kinh ghét nhất tham gia những hoạt động như vậy, lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Nhưng lần này Lương Hanh nhận thấy thỉnh thoảng cháu trai mình lại nhìn xuống sân khấu, khóe miệng còn nhếch lên.

 

Nghe Lương Hanh hỏi, trái tim Thi Hảo nhấc lên tận cổ họng, cẩn thận: "Vâng" một tiếng.

 

Cô không dám nói nhiều, sợ nói dài nói dai thành nói dại.

 

Lương Hanh hiểu, ông biết cô cũng khó xử.

 

Ông không làm khó dễ cô nữa mà hỏi sang chuyện khác: "Có phải Tây Kinh không thích Tĩnh Hà lắm không?"

 

Thi Hảo ngạc nhiên: "Chủ tịch, cái này cháu cũng không rõ lắm ạ."

 

Nghe cô trả lời như vậy Lương Hanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn lắm: "Cháu không biết cũng bình thường. Từ bé thằng nhóc Tây Kinh đã không thích thể hiện tình cảm chân thật ra ngoài rồi. Nếu giờ nó không thích thì về sau bồi dưỡng nhiều hơn là được, kiểu gì rồi cũng thích thôi."

 

Ông tự nói một mình: "Chúng nó đều lớn lên trong cái giới này, chắc chắn có chung đề tài nói chuyện."

 

Thi Hảo khẽ mím môi, không hé răng.

 

Nhận ra sự im lặng của cô, Lương Hanh không hỏi thêm gì nữa. Hôm nay ông gọi điện cho Thi Hảo chẳng qua chỉ muốn hỏi thử xem cô có biết chuyện gì không.

 

Nhưng nếu Thi Hảo đã không muốn nói thì ông cũng không làm khó cô.

 

Nghĩ đến đây, Lương Hanh chuyển chủ đề: "Thi Hảo, cuối tuần này cháu có rảnh không?"

 

Thi Hảo cố nén sự đau xót trong mắt, đáp: "Có ạ, chủ tịch cần cháu làm gì ạ?"

 

Lương Hanh tươi cười: "Ông Lương muốn đến viện phúc lợi thăm mấy đứa trẻ, cháu muốn đi cùng ông không?"

 

"..." Thi Hảo hơi giật mình, vội vàng đáp: "Vâng ạ."

 

Lương Hanh e hèm một tiếng: "Tốt lắm, vậy ông Lương không làm phiền cháu nữa, tối thứ sáu ông sẽ báo bác Tôn gọi cho cháu, thứ bảy này chúng ta gặp nhau nhé."

 

Thi Hảo: "Vâng ạ."

 

-

 

Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo đứng ngây người ngoài ban công.

 

Lương Tây Kinh ngồi trong phòng khách đợi một lúc cũng không thấy cô vào thì chậm rãi đi ra ban công, nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của Thi Hảo một lúc lâu mới đánh tiếng: "Gọi xong rồi à?"

 

Thi Hảo quay đầu lại: "Vâng."

 

Lương Tây Kinh bước lại gần, đứng trước mặt cô hỏi: "Ông nội nói gì với em vậy?"

 

Thi Hảo im lặng.

 

Thấy Thi Hảo như vậy, Lương Tây Kinh giơ tay nhéo mũi cô, nói sang chuyện khác: "Không muốn nói thì thôi, lúc nãy anh ăn nhiều quá, em có muốn xuống lầu đi bộ một lát không?"

 

Thi Hảo ủ rũ gật đầu.

 

Hai người sóng vai đi xuống lầu.

 

Vừa mở cửa ra, hai người gặp đôi vợ chồng trẻ béo ú ở tầng dưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-105.html.]

 

Mấy người nhìn nhau một lát, Thi Hảo vô thức cảm giác được mùi thuốc s.ú.n.g tràn ngập xung quanh.

 

Rõ ràng ngày thường cũng chẳng có xung đột gì mà.

 

Cô đang suy nghĩ miên man thì đôi tình nhân đã lướt qua hai người đi xuống lầu, lúc đi qua còn "Hừ" một tiếng.

 

Vẻ mặt Thi Hảo ngơ ngác, đợi hai người kia đi xa rồi mới hỏi: "Bọn họ hừ cái gì vậy?"

 

Lương Tây Kinh nói đùa: "Chắc lần trước thua chúng ta nên không phục."

 

"..."

 

Thi Hảo bị câu nói của Lương Tây Kinh làm cho bật cười đến mức ho sặc sụa.

 

Lương Tây Kinh dở khóc dở cười vuốt vuốt lưng cho cô, anh còn cười nhạo: "Thư ký Thi, sao da mặt em lại mỏng như vậy!"

 

Thi Hảo liếc anh một cái, thầm nhủ: Không phải cô da mặt mỏng, chẳng qua cô không thể mặt dày như Lương Tây Kinh thôi.

 

Nhưng Thi Hảo không dám nói ra miệng.

 

Lương Tây Kinh biết thừa cô thầm nghĩ cái gì.

 

Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ngược lại không khí giữa hai người đã tốt lên không ít.

 

Xuống dưới lầu, Lương Tây Kinh và Thi Hảo đi dạo một lượt.

 

Khu dân cư Thi Hảo sống khá cũ, mà cũng vì cũ nên không có thang máy, ngược lại xanh hóa lại rất tốt.

 

Thảm thực vật xanh um tươi tốt khiến mọi người nhìn vào vô cùng dễ chịu.

 

Nhưng lúc này Thi Hảo chẳng có tâm trạng thưởng thức nó.

 

Lương Tây Kinh liếc cô mấy lần nhưng cô hoàn toàn không để ý. Thi Hảo đang vô cùng chăm chú đắm chìm trong thế giới của mình.

 

Ngẫm nghĩ một lát, Lương Tây Kinh gọi cô: "Thi Hảo."

 

Thi Hảo hoàn hồn: "Dạ?"

 

Lương Tây Kinh hỏi cô: "Em muốn đi Đức với anh không?"

 

Anh muốn đưa cô đi Đức.

 

Thi Hảo không ngờ anh lại chủ động hỏi mình, cô ngẫm nghĩ một lát, cố kìm nén sự kích động trong lòng, lắc đầu nói: "... Không cần đâu, em sợ kéo chân sau anh."

 

Lương Tây Kinh đáp: "Không đâu."

 

"Không cần mà." Thi Hảo từ chối: "Chờ lúc nào em học được tiếng Đức nhất định sẽ đi công tác cùng anh."

 

Lương Tây Kinh biết tính cô nên chỉ đành gật đầu đồng ý.

 

Sau khi đi dạo nửa vòng quanh khu dân cư, hai người quay về nhà.

 

Vừa bước vào cửa Thi Hảo còn chưa kịp thay giày đã bị Lương Tây Kinh bế lên đặt lên tủ giày.

 

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ lạc vào trong phòng soi sáng một góc nhà.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, sự khô nóng chạy dọc khắp cơ thể.

 

Lương Tây Kinh còn chưa làm gì Thi Hảo đã ngẩng đầu lên, vòng tay qua cổ anh chủ động hôn môi.

Loading...