Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-01-31 21:34:13
Lượt xem: 8

Bác Tôn vừa nghe Lương Tây Kinh nói thế thì phì cười.

 

Ông ấy đang định nói không phải nhưng Lương Hanh lại liếc xéo ông ấy một cái bằng ánh mắt cảnh cáo.

 

“…”

 

Bầu không khí ở tầng một bỗng trở nên im ắng, bác Tôn cười với vẻ khá gượng. Ông ấy nói với Lương Tây Kinh: "Tối nay chó hoang vẫn chưa tới."

 

Lương Tây Kinh đã hiểu: “Thế thì phiền bác Tôn hâm đồ ăn lại cho cháu với ạ, cháu đói bụng rồi.”

 

Bác Tôn đáp lại: “Được thôi.”

 

Đợi bác Tôn đi rồi, Lương Hanh mới mỉa mai anh: "Từ bao giờ mà cháu rơi vào bước đường tranh giành miếng ăn với chó hoang thế?"

 

“…” Lương Tây Kinh cứng họng, anh nghĩ thầm ông nội nói chuyện đúng là chẳng nể nang gì hết.

 

Có điều vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ: "Ông nói sai trật tự trước sau rồi.”

 

Lương Hanh trừng mắt lườm anh.

 

Lương Tây Kinh: "Mấy món nhà bếp làm đều là mấy món cháu thích ăn, phải là chó hoang tranh đồ ăn với cháu mới đúng.”

 

Lương Hanh nghe Lương Tây Kinh đốp chát lại thì cảm thấy rất muốn đánh người.

 

Ông nhẫn nhịn nhưng vẫn không kiềm chế được mà nói bóng nói gió: “Sao thế? Cái người hẹn cháu kia không mời cháu ăn cơm hả?”

 

Lương Tây Kinh: “Người đó mời rồi ạ.”

 

Anh còn chưa đợi Lương Hanh mở miệng nói gì tiếp là đã ngước mắt lên nhìn ông, con ngươi sáng ngời: “Ông có chuyện gì cần nói thì cứ nói thẳng đi.”

 

Lương Tây Kinh biết Lương Hanh gọi mình về không phải chỉ để nói mấy câu không liên quan như thế này.

 

Vừa nghe nhắc tới chuyện chính, sắc mặt Lương Hanh nháy mắt đã trở nên lạnh lùng.

 

Lương Hanh nhìn Lương Tây Kinh, chất vấn: “Cháu nói với Tiền Nhạc là cháu có bạn gái rồi à?"

 

Từ lúc Lương Hanh giao công ty cho Lương Tây Kinh là ông rất ít quản những chuyện này, cũng rất ít hỏi han.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-113.html.]

 

Đa số thời gian khi nói chuyện phiếm với những thành viên khác trong hội đồng quản trị hoặc là gọi điện thoại cho Thi Hảo là ông sẽ hỏi một hai câu. Lương Hanh biết năng lực của cháu trai mình, ông biết cháu mình không phải là kiểu người không thể buông bỏ về phương diện này.

 

Mấy năm giao công ty cho Lương Tây Kinh này, Lương Tây Kinh cũng không hề làm mọi người thất vọng.

 

Ngược lại, Lương Tây Kinh đã khiến giá trị của tập đoàn nhà họ Lương và giá trị bản thân anh được đẩy mạnh rất nhiều trên bảng xếp hạng.

 

Nếu không phải chiều nay Lương Hanh nhận được cuộc gọi của Tiền Nhạc nhắc tới dự án đấu thầu thất bại và chuyện Lương Tây Kinh có bạn gái thì ông cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh ở trạm kiểm soát bảo anh về nhà ăn cơm.

 

Dự án đấu thầu mất rồi thì thôi vậy, Lương Tây Kinh sẽ có năng lực lấy lại cục diện ở nơi khác.

 

Nhưng về chuyện bạn gái thì Lương Hanh không thể không truy hỏi.

 

Lúc Lương Tây Kinh nói thẳng ra với Tiền Nhạc là anh đã đoán trước việc Lương Hanh sẽ biết chuyện này.

 

Sắc mặt của anh không thay đổi, anh nhắc nhở ông: "Cháu đã từng nói với ông rồi mà."

 

Lương Hanh nghe thế thì đột nhiên nhớ tới việc Lương Tây Kinh đã từng nói câu "cháu có người mình thích rồi."

 

Sắc mặt Lương Hanh trở nên nặng nề, ông hỏi anh: "Thế có phải ông đã nói với cháu là ông không quan tâm cháu chơi bời ở bên ngoài thế nào nhưng chuyện lớn đời người như kết hôn của cháu phải được ông sắp xếp không?”

 

Lương Tây Kinh mỉm cười, mí mắt nhướng lên: “Ông nội à, chẳng phải cháu đã từ chối rồi sao?”

 

Hai câu nói nhẹ như bâng của Lương Tây Kinh khiến Lương Hanh tức giận đến mức ông muốn đuổi anh ra khỏi cổng nhà.

 

“Cháu cứ phải làm như vậy à?” Lương Hanh hỏi.

 

Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn xuống ông: “Ông biết tính tình của cháu mà.”

 

Lương Tây Kinh được Lương Hanh nuôi lớn. Phần lớn thời gian anh sẽ không đối chọi lại với sự sắp xếp của Lương Hanh nhưng khi có một số chuyện vượt qua giới hạn của anh, bất kể thế nào đi nữa anh cũng sẽ không nhượng bộ.

 

Lương Hanh nhìn dáng vẻ lúc này của Lương Tây Kinh, trong lòng ông nói thầm không ổn rồi.

 

Dáng vẻ hiện tại của Lương Tây Kinh và Lương Tự Minh năm đó có gì khác nhau đâu.

 

Sắc mặt Lương Hanh xanh mét, ông nói một cách lạnh lùng: “Xem ra cháu muốn đối nghịch với ông đến cùng rồi.”

 

Lương Tây Kinh ngừng lại, anh muốn nói câu ông sẽ thích bạn gái của anh.

Loading...