Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-01-31 21:34:58
Lượt xem: 10

Thi Hảo ngắm nghía một lúc lâu mới nhận ra người trong ảnh là Tần Lâm.

 

Thi Hảo nhấn thích một cái rồi tiếp tục lướt xuống.

 

Ngay sau đó là bài hát mà con cú đêm Lý Thiến Vi chia sẻ. Thi Hảo cũng bấm thích cho cô ấy.

 

Vừa bấm xong nút thích này, Thi Hảo đã nhận được ngay tin nhắn mà Tần Yến và Lý Thiến Vi gửi đến cùng lúc.

 

Tần Yến: [Sao thư ký cũng thức đêm thế?]

 

Lý Thiến Vi: [Thi Hảo, sao giờ này rồi mà cô vẫn chưa ngủ vậy? Cô mất ngủ à?]

 

Thi Hảo bị tin nhắn trước sau của hai người kia chọc cười. Cô trả lời Tần Yến trước: [Chẳng phải tổng giám đốc Tần cũng thức đêm đó sao?]

 

Tần Yến: [Khác nhau hoàn toàn nha.]

 

Thi Hảo bật cười, cô thản nhiên trả lời lại: [Tôi không ngủ được.]

 

Tần Yến: [Thì ra là thế. Thư ký Thi vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi, đỡ có người lo lắng.]

 

Anh ấy biết tối nay Lương Tây Kinh đã về nhà cũ, không ở chung với Thi Hảo.

 

Nếu không phải như thế, Tần Yến cũng sẽ không gửi tin nhắn cho cô vào giờ này.

 

Thi Hảo cười: [Vâng. Tổng giám đốc Tần cũng nghỉ ngơi sớm một chút.]

 

Tần Yến: [Ok.]

 

Sau khi đã trả lời Tần Yến xong, Thi Hảo nói chuyện phiếm với Lý Thiến Vi một lúc.

 

Thi Hảo thì mất ngủ, Lý Thiến Vi thì thức đêm trả đũa vào cuối tuần theo thói quen.

 

Đang trò chuyện rôm rả thì Thi Hảo bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

 

Thi Hảo: [Thiến Vi, có phải cô đang ở hoa viên Tây Loan không?]

 

Lý Thiến Vi ngạc nhiên: [Cô còn nhớ hả?]

 

Thi Hảo: [Tôi có chút ấn tượng.]

 

Lý Thiến Vi: [Đúng rồi, sao đột nhiên cô lại hỏi cái này?]

 

Mấy hôm trước Thi Hảo và Ôn Ỷ và người môi giới đã đến xem khu chung cư cách công ty khá gần mà cô đã chọn.

 

Trong đó, khu mà cô cảm thấy hài lòng nhất là hoa viên Tây Loan.

 

Mặc dù mấy căn nhà ở hoa viên Tây Loan đã được xây khá lâu nhưng cũng chính bởi vì đã được xây lâu mà cây xanh ở khu chung cư đó rất không tồi, khoảng cách giữa các tầng lầu cũng khá xa. Điều quan trọng hơn là mở cửa sổ ban công ở chỗ đó thì có thể thấy cây xanh tươi tốt rợp bóng, Thi Hảo rất thích.

 

Nếu cô muốn mua nhà thật, dưới tình huống không có nhà chung cư khác tốt hơn thì chắc là cô sẽ suy xét đến hoa viên Tây Loan.

 

Chỉ có điều chuyện mua nhà là chuyện lớn, Thi Hảo vẫn còn đang cân nhắc.

 

Thi Hảo không giấu diếm gì với Lý Thiến Vi: [Gần đây tôi đang xem nhà. Hoa viên Tây Loan khá gần công ty, tôi đang cân nhắc.]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-116.html.]

Lý Thiến Vi không hỏi nhiều, cô ấy nói với vẻ thấu hiểu: [Khu chung cư chỗ tôi cũng không tồi lắm đâu. Lúc trước cô có tới xem rồi hả? Cuối tuần cô có muốn tới nhà tôi chơi không?]

 

Thi Hảo cười: [Cuối tuần cô không có hẹn với bạn bè gì sao?]

 

Lý Thiến Vi: [Cô mà tới thì lúc nào tôi cũng có thể cho bạn bè leo cây hết.]

 

Thi Hảo: [Không cần đâu. Cuối tuần tôi bận chút việc, để ngày nào tan làm rảnh thì tôi tới nhé?]

 

Lý Thiến Vi: [Được thôi.]

 

Sau khi hứa hẹn xong, Thi Hảo cảm thấy mắt mình đã có dấu hiệu dính lại với nhau rồi.

 

Cô nhắn tin tạm biệt với Lý Thiến Vi rồi bỏ điện thoại xuống tiếp tục trăn trở đi vào giấc ngủ.

 

Thể xác và tinh thần của cô đều rất mệt mỏi, chẳng bao lâu, cuối cùng cô cũng đã ngủ được.

 

-

 

Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi.

 

Thi Hảo dậy theo tiếng đồng hồ báo thức bảy giờ. Cô trang điểm đơn giản và ăn một cái bánh mì.

 

Vừa chuẩn bị xong đâu vào đấy, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

 

Khi Thi Hảo nhìn thấy người gọi đến hiện lên màn hình điện thoại, cô hơi ngây người ra: "Alo?"

 

Thi Hảo lên tiếng thăm dò: “Tổng giám đốc Lương?”

 

Lương Tây Kinh vừa nghe thấy giọng của cô thì hơi khựng lại: "Là tôi đây. Thư ký Thi đã chuẩn bị xong chưa?"

 

Thi Hảo mải mê suy nghĩ một lát mới phản ứng lại: "Xong hết rồi ạ."

 

Lương Tây Kinh "ừ" một tiếng. Anh nhìn về cổng khu dân cư lớn quen thuộc, anh nói với giọng thờ ơ: "Cô ra đây đi, tôi và chủ tịch đã tới rồi."

 

Thi Hảo hít sâu một hơi: "Vâng, tôi sẽ ra ngay đây ạ."

 

Thi Hảo không phải là kẻ ngốc. Lương Tây Kinh đã gọi cuộc điện thoại này thì tất nhiên cô biết anh và Lương Hanh đều muốn đến trại trẻ mồ côi.

 

Trong lòng Thi Hảo chứa đựng cảm giác thấp thỏm bất an. Cô bước ra cổng khu dân cư.

 

Chiếc xe đang dừng ở ngoài cổng là xe thương vụ của Lương Hanh.

 

Thi Hảo chạy chậm đến gần. Cửa sổ xe ở hàng ghế sau hạ xuống, là Lương Hanh.

 

“Thi Hảo, cháu mau lên xe đi.” Lương Hanh cười ha ha: “Cháu ngồi ở đằng sau ấy.”

 

Thi Hảo nhìn một cái, phía trước là tài xế và bác Tôn. Cô cúi người lên xe.

 

Lương Hanh ngồi ở hàng thứ hai, Lương Tây Kinh ngồi ở đằng sau ông.

 

Ở giữa còn có một chỗ trống, Thi Hảo không cân nhắc nhiều mà ngồi song song với Lương Hanh.

 

Sau khi Thi Hảo đã thắt dây an toàn, Lương Hanh hỏi cô: "Cháu ăn sáng chưa?"

 

Thi Hảo gật đầu: "Cháu ăn rồi ạ. Chủ tịch, mọi người đã ăn sáng chưa ạ?"

Loading...