Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:45:03
Lượt xem: 5
Sau khi đã hẹn với Dương Văn Tuấn xong, sự căng thẳng bám lấy Thi Hảo gần cả buổi cuối cùng cũng đã được giải toả, cô nằm lên ghế sofa rồi ngủ một giấc.
Khi cô tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối rồi.
Điện thoại của Thi Hảo hiện lên thông báo có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lương Tây Kinh.
Cô lặng lẽ mỉm cười rồi nhắn tin trả lời anh ngay lập tức.
Thi Hảo: [Ngủ quên mất rồi.]
Lương Tây Kinh cũng nhanh chóng trả lời lại: [Ừm.]
Thi Hảo dụi dụi mắt rồi đứng dậy bật đèn trong phòng lên.
Ánh sáng phát ra từ chiếc đèn soi xuống từ trên cao, chiếu sáng khắp căn phòng u tối.
Lương Tây Kinh tìm Thi Hảo cũng không có việc gì, chỉ là anh muốn biết cô đang làm gì thôi.
Hai người cũng không nói gì thêm.
Thi Hảo đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Cô vừa tắm xong thì tin nhắn của Ôn Ỷ nhắn đến.
Ôn Ỷ: [Cuối cùng cũng làm xong cái công việc c.h.ế.t tiệt này rồi!!!]
Thi Hảo mỉm cười, hiểu ý cô ấy: [Có cần tớ làm tiệc ăn mừng cho cậu không?]
Ôn Ỷ: [Cần chứ.]
Thi Hảo: [Vậy cậu chọn địa điểm đi, tớ thay quần áo xong rồi tới ngay.]
Ôn Ỷ: [Không thành vấn đề.]
Ra ngoài ăn tối với Ôn Ỷ thì Thi Hảo cũng không cần phải trang điểm.
Cô thay đại một bộ quần áo thoải mái rồi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, hai người họ đã gặp mặt nhau.
Thi Hảo cảm thấy hơi đói bụng, cô đang định hỏi Ôn Ỷ tối nay sẽ ăn gì thì cô ấy đề xuất: "Đã lâu không tới quán bar rồi, mình đi uống một chút đi?"
Hôm nay vừa hay lại là cuối tuần, ngày hôm sau cũng không cần phải đi làm.
Uống rượu sẽ giúp ngủ ngon hơn, đối với Thi Hảo của ngày hôm nay mà nói thì lời đề nghị này vừa hay lại rất đúng lúc nên cô không có lý do gì để từ chối cả.
“Được đó.” Cô nhìn Ôn Ỷ: “Nhưng mà có phải là chúng ta nên ăn chút gì đó trước khi đi uống rượu không?”
Cô không thể uống rượu khi bụng đang đói được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-118.html.]
Ôn Ỷ liếc cô một cái, kéo cô đi qua một bên: "Vậy ăn đại cái gì đó rồi đi thôi."
Thi Hảo: "Được."
Hai người họ ăn đại một chút đồ ăn ở quán ven đường rồi sau đó đi thẳng đến quán bar.
Quán bar này được đồng nghiệp của Ôn Ỷ giới thiệu, người đó nói môi trường trong quán bar này rất tốt, rượu ngon và bầu không khí cũng rất là “chill”.
Khi Thi Hảo và Ôn Ỷ đến nơi, bầu không khí trong quán bar vẫn chưa nhộn nhịp lắm nhưng trước cửa quán bar đã có rất nhiều chiếc xe sang trọng đậu sẵn.
Hai người đều không hề liếc nhìn qua những chiếc xe mà cứ đi thẳng tới cửa, lúc này Thi Hảo mới muộn màng chợt nhớ ra: "Hôm nay tớ không có trang điểm."
Ôn Ỷ tự chỉ vào mặt mình: "Tớ tăng ca hết cả ngày, cái mặt này đã trang điểm rồi thì cũng như chưa trang điểm thôi."
"..."
Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Trong quán bar không đông người lắm, Thi Hảo và Ôn Ỷ đi vào, cả hai ngồi ở quầy bar rồi gọi hai ly rượu nhẹ, vừa uống vừa trò chuyện với nhau.
Như mọi khi, Ôn Ỷ sẽ phàn nàn một tràng về công ty và ông chủ của cô ấy trước.
Thi Hảo thì im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ hùa theo cô ấy mắng chửi vài câu.
Mắng chửi xong, hai người cụng ly một cái.
Ôn Ỷ là kiểu người mà khi cảm thấy bực bội trong người thì sẽ trút ra hết, sau khi mắng chửi xong, tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn rất nhiều. Lúc này mới nói tới vấn đề chính với Thi Hảo: "Tớ cân nhắc đến việc đổi công ty rồi."
Thi Hảo sửng sốt, cô cúi đầu xuống nhìn cô ấy: "Cậu chắc chưa?"
Ôn Ỷ ừm một tiếng rồi nói: "Trước đây không đổi công ty là do cảm thấy không nỡ nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy hình như cũng không có gì là không nỡ cả."
Ôn Ỷ cũng giống như Thi Hảo vậy, từ thời còn thực tập đến giờ cũng đều làm tại một công ty.
Nếu cô ấy làm đến cuối năm nay thì thâm niên của cô ấy cũng đã đủ để thăng chức rồi.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng đi đến đâu làm thì cũng là làm thôi, dù gì cô ấy cũng không phải là kiểu người hay thích thay đổi môi trường làm việc.
Nhưng gần đây, Ôn Ỷ đột nhiên nghĩ thông suốt ra. Công ty này và công việc này của cô ấy không hề có thứ gì đặc biệt đáng để cô ấy lưu luyến cả, chi bằng giải thoát cho bản thân sớm một chút.
Thi Hảo hoàn toàn ủng hộ sự lựa chọn của Ôn Ỷ: "Được đó, cậu đã quyết định sẽ qua đâu làm chưa?"
Ôn Ỷ liếc nhìn cô một cái: "Lúc trước có đài truyền hình đã ngỏ lời muốn tớ sang làm, đến lúc đó tớ sẽ suy nghĩ thử xem sao."
Thi Hảo tỏ ra tán thành: "Được."
Sau khi Ôn Ỷ nói xong kế hoạch tương lai của mình, cô ấy đụng nhẹ vào cánh tay của Thi Hảo: "Còn cậu thì sao?"
Thi Hảo khẽ giật mình: "Tớ làm sao cơ?"