Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:46:07
Lượt xem: 8

Lương Tây Kinh nhéo nhẹ mặt cô, anh không hỏi tại sao cô lại tới quán bar: "Đứng ở đây đợi anh một chút, anh nấu trà giải rượu cho em."

 

Thi Hảo nhìn động tác của anh, cô không nhịn được mà hỏi: "Quả táo của anh có phải cắt thành miếng hơi bự rồi không?"

 

Lương Tây Kinh cúi đầu xuống nhìn những miếng táo đang cắt dang dở trên thớt, anh im lặng một lát rồi hỏi: "Vậy có ảnh hưởng gì không?"

 

Anh quả thực rất ít khi xuống bếp.

 

Số lần ít ỏi hiếm hoi đó cũng đều là vì Thi Hảo.

 

Thi Hảo trầm ngâm vài giây rồi miễn cưỡng nói: "Hình như cũng không ảnh hưởng gì, thôi anh cứ bỏ vào nồi như vậy luôn đi."

 

Lương Tây Kinh: "..."

 

Thi Hảo để ý thấy có chút biểu cảm nhỏ trên gương mặt của Lương Tây Kinh, cô nhịn cười nói: "Em cũng không chắc lắm."

 

Cô nhấn mạnh: "Em chưa bao giờ cắt quả táo thành miếng lớn như vậy cả."

 

Thi Hảo không nói gì thì mọi thứ vẫn bình thường nhưng một khi cô đã nói vậy, Lương Tây Kinh cảm thấy mình bắt buộc phải cầm lại con d.a.o và cắt nhỏ chúng lại.

 

Sau khi đã cắt quả táo thành những miếng nhỏ hơn, Lương Tây Kinh mới bỏ chúng vào trong nồi.

 

Mọi thứ xong xuôi, anh lau dọn lại bàn bếp sạch sẽ rồi mới nhìn xuống cô gái vì đứng quá mệt nên đã ngồi xổm xuống.

 

Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày lên: "Ra ngoài ngồi chút không?"

 

Thi Hảo ngồi xổm trước cửa phòng bếp, hai tay cô chống lấy cằm ngẩng đầu lên nhìn anh: "Em lười đi ra."

 

Lương Tây Kinh hiểu ý Thi Hảo, anh cúi người xuống nhấc bổng cô lên, trầm giọng nói: "Anh bế em ra đó."

 

"..."

 

Được người ta bế dĩ nhiên Thi Hảo sẽ không từ chối.

 

Cô chủ động vòng tay qua cổ Lương Tây Kinh, dụi đầu vào lòng anh: “Sao anh không hỏi em đến quán bar làm gì?”

 

Lương Tây Kinh giả vờ không hiểu điều cô đang ám chỉ, anh nói: "Đến quán bar ngoài uống rượu ra còn có thể làm gì khác à?"

 

Thi Hảo nghẹn một cái.

 

Cô được Lương Tây Kinh bế đến ghế sofa rồi đặt xuống, Thi Hảo nhìn anh: "Hôm nay Ôn Ỷ lại tăng ca nữa."

 

Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, Thi Hảo đã chủ động kể: "Em đi cùng cô ấy đến quán bar để mắng ông chủ của cô ấy."

 

Lương Tây Kinh không nói nên lời, anh nhắm mắt lại, xoa đầu Thi Hảo và nói: "Đến quán bar không sao cả, chỉ là hai em đều là con gái, đến đó thì phải trông chừng nhau và không được uống quá nhiều rượu."

 

Anh biết rằng Thi Hảo là một người biết chừng mực và cũng rất thông minh.

 

Nhưng anh chỉ sợ lỡ như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

 

Trong quán bar loại người gì cũng có nên Lương Tây Kinh mới cảm thấy lo lắng.

 

Thi Hảo trả lời qua loa: "Em biết mà."

 

Cô cảm thấy hơi mệt rồi, cô rúc vào trong lòng Lương Tây Kinh: "Lát nữa anh có về nhà cũ không?"

 

Lương Tây Kinh im lặng vài giây rồi hỏi cô: "Nếu anh ở lại đây liệu Ôn Ỷ có cảm thấy khó chịu không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-123.html.]

 

"... Chắc không đâu." Thi Hảo trả lời: "Nhưng mà em chỉ có một căn phòng thôi, anh ngủ ở đâu?"

 

Lương Tây Kinh chỉ vào chiếc ghế sofa mà hai người đang ngồi.

 

Thi Hảo suy nghĩ một chút: "Vậy cũng được."

 

Sau khi đồng ý, cô mới chợt nhớ ra, bèn hỏi: “Anh không về nhà cũ nữa sao?”

 

“Ừm.” Lương Tây Kinh vuốt những sợi tóc trên mặt cô rồi nói: “Ngày mai em có muốn đi đâu không?”

 

Anh có thể đi cùng cô.

 

Thi Hảo đang định nói có thì chợt nhớ ra ngày mai mình đã có hẹn rồi.

 

Cô mím môi, bình thản nói với Lương Tây Kinh: "Ngày mai em phải mời người ta đi ăn."

 

Lương Tây Kinh nheo mắt: "Mời người ta đi ăn?"

 

Thi Hảo gật đầu: "Là Dương Văn Tuấn đó, anh còn nhớ anh ấy không?"

 

"..."

 

Làm sao mà Lương Tây Kinh có thể quên cái tên này được.

 

Anh cau mày lại, cắn chặt răng, anh nhéo cặp má nõn nà của Thi Hảo: “Sao em lại nghĩ đến việc mời anh ta đi ăn vậy?”

 

Thi Hảo thành thật nói: "Lần trước gặp mặt em đã nói là sẽ mời rồi nhưng lần nào cũng không tìm được cơ hội thích hợp."

 

Lương Tây Kinh: "À."

 

Trong phút chốc, phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh.

 

Trà giải rượu trong bếp đã nấu xong rồi.

 

Lương Tây Kinh đứng dậy, vào bếp múc ra hai bát, thổi cho bớt nóng rồi đưa cho Thi Hảo.

 

Thi Hảo cầm lấy: "Em đưa cho Ôn Ỷ trước."

 

Ôn Ỷ đã tắm xong và trở về phòng nằm rồi.

 

Sau khi cả hai uống xong trà giải rượu, Lương Tây Kinh lại mang những chiếc bát rỗng vào bếp rửa sạch sẽ rồi cất đi.

 

Anh cầm lấy chiếc khăn được treo ở bên cạnh ra lau tay, Thi Hảo dựa vào cửa nhìn anh: "... Em đi tắm đây?"

 

Lương Tây Kinh khẽ liếc cô một cái: "Đi đi."

 

Thi Hảo quay người đi về phía trước hai bước, sau đó lại quay người lại đi ngược vào bếp.

 

Lương Tây Kinh đang định hỏi cô cần gì thì Thi Hảo đã đứng yên trước mặt anh, cô nhón chân lên hôn lên khóe miệng anh, đôi mắt cô cong lên: "Em chỉ đi ăn cơm thôi, tổng giám đốc Lương đừng ghen đó nhé."

 

Lương Tây Kinh hơi cúi người xuống, giọng anh có chút bất mãn: "Chỉ vậy thôi sao?"

 

"?"

 

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, mặt cô bỗng nóng bừng lên: "Vậy anh nói xem, anh muốn như nào?"

 

Lương Tây Kinh nhướng mày lên, dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên môi mình, chỗ cô vừa hôn, anh nói với giọng khàn khàn: "Tự mình suy nghĩ đi."

Loading...