Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-02-01 19:17:26
Lượt xem: 4
Nghe Ngụy Nguyệt Đình khen mình, vẻ mặt của Lương Tây Kinh cũng không có thay đổi gì nhiều, anh khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Hứa Thực hết nhìn người ở bên tay trái lại ngó người phía bên tay phải, chào hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Ngụy, mời ngồi.”
Hai người bọn họ ngồi xuống, đề tài của mọi người dần thay đổi từ cầu Bảo Thiên tới việc làm ăn.
Sau khi trò chuyện một hồi, Ngụy Nguyệt Đình nói với Lương Tây Kinh: “Thứ Tư tuần sau sẽ có một bữa tiệc, không biết tổng giám đốc Lương có thời gian rảnh rỗi để tới tham dự không?”
Lương Tây Kinh nhìn cô ta.
Ngụy Nguyệt Đình nói: “Đệ trình báo cáo lên Y tế.”
Lương Tây Kinh hơi bất ngờ nhưng cũng không vội vàng đồng ý với Ngụy Nguyệt Đình ngay: “Để tôi xem bảng sắp xếp lịch trình tuần tới của mình, sau đó sẽ trả lời cô sau.”
Nghe vậy, Ngụy Nguyệt Đình mỉm cười: “Đương nhiên rồi, tổng giám đốc Lương chỉ cần báo trước một ngày để tôi đi chuẩn bị là được.”
Lương Tây Kinh: “Cảm ơn cô.”
“…”
Mấy người đang trò chuyện, Lương Tây Kinh lơ đãng quay đầu, nhìn sắc trời đang dần tối đen bên ngoài cửa.
Tình cờ Hứa Thực đề nghị mọi người chơi cùng nhau, ba người còn lại thuận theo ý kiến của anh ấy, bọn họ bắt đầu thi đấu.
Hứa Thực và tổng giám đốc Lưu so tài với nhau trước.
Lương Tây Kinh đứng bên cạnh nhìn, tiện thể dò hỏi tình huống của Thi Hảo. Sắp đến năm giờ tối đến nơi, anh cũng không biết cô đã đến buổi hẹn chưa.
Nhìn bộ dáng chuyên tâm xem điện thoại di động của anh, Ngụy Nguyệt Đình nhìn chằm chằm vào Lương Tây Kinh trong giây lát, mím môi: “Hôm nay tổng giám đốc Lương không đưa bạn gái theo sao?”
Lương Tây Kinh đáp ‘ừ’, cũng không nói là vì Thi Hảo không tới sân golf ngày hôm nay.
Ngụy Nguyệt Đình nhìn thái độ lãnh đạm của anh, âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Cô ta rất có chừng mực, không hỏi thêm về chuyện riêng của Lương Tây Kinh nữa.
Lương Tây Kinh cũng không chủ động trò chuyện với cô ta.
Anh nhắn tin cho Thi Hảo, đợi một hồi mới thấy cô trả lời bằng một tấm ảnh.
Lương Tây Kinh ấn mở ra xem, nhướng mày: [Sao em còn trang điểm nữa?]
Thi Hảo: [Cũng không nên để mặt mộc đến đó chứ?]
Lương Tây Kinh: [Sao lại không được?]
Nhìn thấy tin nhắn của Lương Tây Kinh, Thi Hảo có thể cảm nhận được sự u oán của anh qua màn hình điện thoại di động.
Cô không nhịn được cười, nhắc nhở anh: [Tổng giám đốc Lương à, hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, sao anh còn kiểm soát việc nhân viên có trang điểm hay không nữa? Anh làm vậy là hơi quá đáng rồi đó nha.]
Lương Tây Kinh: [Hôm nay em không phải là nhân viên của anh, anh cũng không phải là ông chủ của em.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-126.html.]
Thi Hảo cố ý: [Vậy hôm nay anh có thân phận gì?]
Lương Tây Kinh: [Người đàn ông bị bạn gái bỏ rơi.]
Thi Hảo: [… Em nào có bỏ rơi anh, em chỉ đi ăn có một bữa cơm thôi!]
Lương Tây Kinh: [Em định sẽ ăn trong bao lâu?]
Thi Hảo: [Việc này rất khó xác định à nha.]
Lương Tây Kinh: [?]
Di động không ngừng rung lên báo hiệu tin nhắn mới, vô cùng ảnh hưởng đến tiến độ trang điểm của Thi Hảo.
Vì để phòng ngừa Lương Tây Kinh hỏi không ngừng, Thi Hảo trực tiếp gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Đừng hỏi nữa tổng giám đốc Lương, em ăn xong rồi báo cho anh được không?”
Lương Tây Kinh: [Đừng ăn quá lâu đó.]
Thi Hảo: [… Em sẽ cố gắng hết sức.]
Trả lời tin nhắn này xong, Thi Hảo cũng không thèm để ý đến Lương Tây Kinh nữa.
Sau khi hoàn tất lớp trang điểm trên khuôn mặt, cô lại thay một bộ quần áo mới, sau đó mới cùng Ôn Ỷ đi ra ngoài.
Cô đi đến nơi hẹn còn Ôn Ỷ thì về nhà.
…
Dương Văn Tuấn đã chọn xong nhà hàng, là một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng có giá đồ ăn bình quân là ba ngàn.
Nói thật thì lúc nhìn thấy địa chỉ của nhà hàng mà Dương Văn Tuấn gửi đến, Thi Hảo còn cảm thấy khá đau lòng.
Cũng may là bây giờ tiền lương của cô không tính là quá thấp, thi thoảng cũng có thể vung tay quá trán một chút.
Lúc Thi Hảo đến nơi, Dương Văn Tuấn đã tới trước và đang đợi cô.
Nhìn thấy Thi Hảo xuất hiện, đôi mắt Dương Văn Tuấn thoáng hiện vẻ vui mừng.
Thi Hảo vốn dĩ không có ý định trưng diện, quần áo chỉ là những trang phục thường mặc, phong cách trang điểm cũng không khác gì thường ngày.
Nhưng cô vốn đã rất đẹp, chỉ cần không cố tình trang điểm quá tỉ mỉ, trông đã vừa trong sáng vừa xinh đẹp. Huống chi Thi Hảo có ưu thế là dáng người cao ráo, cho dù có ăn mặc đơn giản đến đâu cũng có thể làm cho hai mắt người trước mặt sáng lên.
Đối diện với ánh mắt sáng như đèn pha của Dương Văn Tuấn, Thi Hảo nở nụ cười nhạt: “Chào đàn anh Dương, anh chờ em lâu chưa?”
Dương Văn Tuấn tỏ ý mời cô ngồi, giọng điệu ôn hòa: “Anh chỉ đến sớm hơn em năm phút thôi.”
Thi Hảo gật đầu ngồi xuống.
Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô: “Em nhìn thử xem mình muốn ăn cái gì không?”
Thi Hảo đáp vâng.