Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-02-01 19:17:33
Lượt xem: 8

Sau khi chọn món ăn xong, Dương Văn Tuấn lại hỏi thăm tình hình gần đây của cô.

 

Hai người nói chuyện một cách tự nhiên, bầu không khí cũng khá thoải mái.

 

Trò chuyện một hồi, đề tài lại chuyển đến chuyên ngành của Thi Hảo.

 

Dương Văn Tuấn nhớ tới việc thời đại học Thi Hảo đã học hai văn bằng song song, trừ chuyên ngành Thư ký, cô còn học thêm chuyên ngành Marketing.

 

Nhắc tới chuyên ngành cùng với thành tích thời đại học của cô, Dương Văn Tuấn thuận miệng hỏi: “Vừa tốt nghiệp xong, em đã làm thư ký ở tập đoàn Lương Thị luôn à?”

 

Thi Hảo lắc đầu: “Không phải, hồi đó em chỉ làm trợ lý thôi.”

 

Dương Văn Tuấn gật đầu: “Cảm giác làm thư ký thế nào?”

 

“Cũng không tệ lắm.” Thi Hảo thản nhiên nói: “Em có một cấp trên khá tốt.”

 

Cho dù là xét về công hay tư, trong mắt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh ở mặt nào cũng làm rất tốt.

 

Dương Văn Tuấn: “Vậy là tốt rồi.”

 

Cuối cùng, anh ấy lại hỏi: “Thi Hảo.”

 

Thi Hảo giương mắt: “Gì vậy anh?”

 

Dương Văn Tuấn nghĩ ngợi một chút, uyển chuyển nói: “Nếu như không làm thư ký, em còn muốn làm nghề nào khác không?”

 

Thi Hảo sửng sốt một lát, không ngờ tới chuyện anh ấy sẽ hỏi đến vấn đề này.

 

Cô yên lặng một hồi lâu mới hỏi lại: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”

 

“Thật ra cũng không phải là đột nhiên anh nghĩ như vậy.” Dương Văn Tuấn ăn ngay nói thật: “Anh chỉ cảm thấy phương hướng mục tiêu của em không phải chỉ là làm một thư ký ưu tú.”

 

Thi Hảo ngừng một lát, đáp lời: “Điều này cũng không nhất định là đúng.”

 

Dương Văn Tuấn nhướng mày: “Em muốn làm thư ký mãi sao?”

 

Thi Hảo không lên tiếng.

 

Nếu như là làm thư ký của Lương Tây Kinh, vậy thì cô có thể mãi mãi không bao giờ thay đổi công việc.

 

Nhưng mà Dương Văn Tuấn cũng nói trúng một điều, Thi Hảo còn có phương hướng mục tiêu khác.

 

Sở thích của cô rất nhiều, bởi vì khó có được cơ hội được đi học, một khi có cơ hội, cô sẽ học hết những gì được dạy ở trường. Lúc học đại học, bởi vì có hứng thú với một cái quảng cáo, vào năm hai đại học, cô lập tức đăng kí học chuyên ngành Marketing song song với chuyên ngành Thư ký ban đầu.

 

Lúc đầu, phòng ban mà Thi Hảo đến tập đoàn Lương Thị thực tập cũng là phòng Marketing.

 

Về sau, Lương Hanh hỏi cô có muốn thử cạnh tranh để giành lấy vị trí trợ lý của Lương Tây Kinh hay không, vừa khéo chuyên ngành của cô rất phù hợp. Cứ thế, Thi Hảo thuận theo ý ông, tham gia giành suất trợ lý của anh. Từ trợ lý lên tới thư ký, cho đến tận bây giờ, cô cũng chưa từng xin đổi chức vụ.

 

Chỉ là không xin không có nghĩa là chưa từng nghĩ tới.

 

Điều làm cho Thi Hảo bất ngờ chính là Dương Văn Tuấn lại là người đầu tiên hỏi về kế hoạch nghề nghiệp của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-127.html.]

 

“Thi Hảo?” Thấy cô chìm vào trầm tư, Dương Văn Tuấn gọi tên cô.

 

Thi Hảo hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của anh ấy, cũng không giấu giếm điều gì: “Bây giờ em còn chưa chốt phương hướng phát triển sự nghiệp.”

 

Dương Văn Tuấn hiểu.

 

Anh ấy mỉm cười, nâng ly với Thi Hảo: “Vậy khi nào em đã chắc chắn rồi thì chúng ta nói chuyện tiếp về chuyện đó nhé.”

 

Thi Hảo: “… Vâng.”

 

Sau khi ăn lửng dạ, Thi Hảo lấy cớ đi vệ sinh, nhân tiện trả tiền bữa ăn hôm nay.

 

Dương Văn Tuấn không có cách nào, dở khóc dở cười hỏi: “Sao em lại đoạt chuyện trả tiền với anh?”

 

Thi Hảo: “Em đã nói là em mời khách mà.”

 

Dương Văn Tuấn thấy cô như vậy cũng thật sự không biết nên phản ứng ra sao, đành nói.

 

“Vậy thì lần sau đến lượt anh nha.”

 

Bước ra khỏi nhà hàng Nhật Bản, Dương Văn Tuấn nhớ tới chuyện đề án đấu thầu của thành phố Bình.

 

Lần trước, khi anh ấy nói chuyện với Thi Hảo cũng biết cô và Lương Tây Kinh qua bên kia công tác là vì dự án làng nghỉ dưỡng.

 

Khoảng thời gian trước Dương Văn Tuấn quá bận rộn, cũng không biết kết quả như thế nào.

 

Thi Hảo nói cho anh ấy: “Công ty chúng em đấu thầu thất bại rồi.”

 

Dương Văn Tuấn kinh ngạc: “Tại sao lại như vậy?”

 

Thật ra anh ấy có biết các công ty tham dự đấu thầu, mà trong đó công ty mà anh ấy cho rằng có khả năng trúng thầu nhất chính là tập đoàn Lương Thị.

 

Thi Hảo lắc đầu: “Tình huống cụ thể em cũng không biết rõ lắm, hẳn là đề án đấu thầu của chúng em làm chưa đủ tốt.”

 

Nhắc tới việc này, Thi Hảo hỏi: “Anh là người phụ trách thiết kế của dự án làng nghỉ dưỡng sao?”

 

Trước đó cô đã nghe Tần Yến và Lương Tây Kinh nhắc đến điều đó.

 

Dương Văn Tuấn: “Không phải anh.”

 

Anh ấy cũng không nói sự thật cho Thi Hảo: “Đề án đó hơi khó giải quyết, dự án trong tay anh khá nhiều nên không có thời gian làm.”

 

Thi Hảo hiểu.

 

Hai người đứng ven đường nói chuyện vài câu, thấy thời gian cũng đã muộn rồi, Dương Văn Tuấn hỏi: “Đi thôi, anh đưa em về nhé?”

 

Thi Hảo sửng sốt một lát, lắc đầu từ chối: “Không cần đâu ạ.”

 

Dương Văn Tuấn có ý định thuyết phục cô: “Trễ như vậy rồi, em …”

 

Anh ấy còn chưa nói xong, Thi Hảo đã mở miệng trước, cô chỉ chiếc xe hơi màu đen đậu phía đối diện đường, hơi ngượng ngùng nói: “Bạn trai em đang chờ ở trong xe ạ.”

Loading...