Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:39:02
Lượt xem: 3

Loay hoay một hồi, trước tiên Thi Hảo cho thịt gà đã sơ chế trong tủ lạnh vào trong nồi, chuẩn bị hầm canh. Sau khi bỏ gà vào nồi, Thi Hảo bắt đầu chế biến thịt kho tàu và thịt bò.

 

Những món ăn mà cô muốn làm đều mất nhiều thời gian, phải chuẩn bị từ sớm.

 

Hai người đều bận rộn chuyện của mình, lúc Lương Tây Kinh đi xuống từ trên lầu, Thi Hảo cũng bắt đầu chuẩn bị thịt kho tàu.

 

Anh đứng trong gian bếp, nhìn xung quanh một vòng: “Em có cần anh giúp gì không?”

 

Thi Hảo đang cắt khoai tây, cô còn muốn làm món nạm bò hầm khoai tây.

 

Nghe thấy câu hỏi của Lương Tây Kinh, cô không ngẩng đầu lên, đáp: “Không cần đâu.”

 

Lương Tây Kinh: “...”

 

Anh gật đầu, nhìn chằm chằm vào rau cải ở bên cạnh: “Rau cải không cần rửa à?”

 

Thi Hảo: “Rửa rồi.”

 

“...”

 

Lương Tây Kinh lâm vào thế bí, sờ đầu mũi: “... Thôi được rồi.”

 

Phòng bếp yên tĩnh ngay tức khắc, Thi Hảo sơ chế xong tất cả đồ ăn, nhận ra có người đứng ở cửa phòng bếp trong sự muộn màng. Cô dở khóc dở cười: “Anh thu dọn đồ đạc xong chưa?”

 

Lương Tây Kinh hắng giọng: “Em thực sự không cần anh à?”

 

“Thật sự không cần.” Thi Hảo nghiêm túc nói: “Anh đi xử lý tài liệu đi, đến đó nhất định không có thời gian xử lý.”

 

Lương Tây Kinh không có cách nào khác: “Vậy anh đến phòng làm việc cá nhân đây, nếu em cần gì thì nhớ gọi anh.”

 

Thi Hảo: “Vâng.”

 

Lương Tây Kinh trở lại phòng làm việc cá nhân, xử lý từng email chưa đọc trong hộp thư điện tử. Sau đó anh gọi điện thoại cho Dương Cao Phi, yêu cầu anh ấy và tài xế đến biệt thự đón anh sau tám giờ.

 

Trong lần công tác ở Đức này của Lương Tây Kinh, người đi cùng anh ngoài chị Trần giỏi tiếng Đức, còn có Dương Cao Phi.

 

Sau khi hoàn thành công việc, Lương Tây Kinh lại đi xuống lầu.

 

Lúc này, bữa tối do Thi Hảo đứng bếp gần như đã được hoàn thành.

 

Lương Tây Kinh phụ trách bưng thức ăn lên bàn.

 

Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, anh trầm ngâm mấy giây, sau đó nhìn Thi Hảo: “Sau này em vẫn nên để người giúp việc làm đi.”

 

Thi Hảo hiểu ý của anh, cố ý hỏi: “Anh lo đồ em nấu không thể ăn được à?”

 

Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Em bị mệt.”

 

Thi Hảo buồn cười: “Tổng giám đốc Lương.”

 

Cô nhìn thẳng vào mắt của Lương Tây Kinh, đôi mắt cô cong cong: “Anh thưởng em đi, vậy thì em sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-142.html.]

 

Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên, hùa theo cô: “Em muốn phần thưởng gì?”

 

Thi Hảo: “Tự anh suy nghĩ đi.”

 

“...” Lương Tây Kinh bật cười, lúc Thi Hảo chạy vào phòng ăn, một tay anh đã kéo người lại. Anh cúi người, chậm rãi đến gần cô, giọng nói trầm xuống: “Được thôi.”

 

Dứt lời, anh hôn lên đôi môi xinh đẹp của Thi Hảo.

 

Hơi thở lạnh lẽo của anh bao phủ khắp người cô, nhịp tim Thi Hảo cũng chậm lại. Cô nhắm mắt, lông mi khẽ run, kiễng chân, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh.

 

Nếu như không phải lo lắng thức ăn nguội sẽ ăn không ngon, lãng phí công sức của Thi Hảo, Thi Hảo đoán Lương Tây Kinh sẽ không bỏ qua cô nhanh như vậy.

 

Lương Tây Kinh hơi lùi lại, lặng lẽ nhìn Thi Hảo, khàn giọng nói: “Ăn cơm trước đi.”

 

Bọn họ tính đợi tí nữa ăn xong rồi tiếp tục.

 

Lúc ngồi vào bàn ăn, khuôn mặt Thi Hảo đỏ bừng, cổ cũng đỏ au, môi còn đỏ hơn cả khi được thoa son.

 

Cô hơi ngượng ngùng sờ gò má nóng hổi của mình, chợt ánh mắt của hai người họ chạm nhau.

 

Mấy giây sau, Thi Hảo rời mắt sang chỗ khác: “Ăn thôi nhỉ?”

 

Lương Tây Kinh: “Ừm.”

 

Lương Tây Kinh vẫn luôn biết kỹ năng nấu ăn của Thi Hảo rất tốt.

 

Chỉ là bữa ăn tối nay không tránh khỏi khiến anh kinh ngạc. Đương nhiên, cũng có thể là do người tình trong mắt hóa Tây Thi, anh cảm thấy Thi Hảo nấu cái gì cũng đều ngon hết.

 

Hai người lặng lẽ ăn, đồ ăn bắt đầu vơi dần.

 

Nếu không phải bởi vì Thi Hảo biết ăn nhiều sẽ khiến bụng khó chịu thì cô thật sự muốn ăn thêm chút nữa.

 

Sau khi ăn xong, Lương Tây Kinh đảm nhận việc thu dọn.

 

Thu dọn xong xuôi thì thời gian không còn quá sớm nhưng cũng không tính là quá muộn.

 

Thi Hảo nhìn đồng hồ trên tường: “Tài xế sẽ tới đón anh lúc mấy giờ?”

 

Lương Tây Kinh: “Tầm tám giờ ba mươi phút.”

 

Nói tới đây, anh híp mắt nhìn Thi Hảo, hạ thấp giọng xuống, hỏi: “Có muốn đến sân bay cùng anh không?”

 

Thi Hảo sửng sốt: “Trợ lý Dương không tới đón anh sao?”

 

Lương Tây Kinh ngây người, lúc này mới nhớ ra rằng bản thân anh vẫn chưa nói cho Thi Hảo biết việc Dương Cao Phi biết họ đang ở bên nhau.

 

Lặng thinh một lát, Lương Tây Kinh đang cân nhắc có nên nói với Thi Hảo hay không thì cô đã nhạy bén nhận ra có điều gì đó sai sai: “Anh ấy biết chuyện chúng ta?”

 

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thi Hảo, Lương Tây Kinh gật đầu: “Anh ấy là người kín miệng.”

 

Thi Hảo lộ rõ vẻ ngạc nhiên, mấp máy môi như muốn lên tiếng, lại phát hiện dường như không có gì để nói.

Loading...