Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:39:14
Lượt xem: 5
Nếu là người khác biết được thì cô sẽ rất ngạc nhiên nhưng Dương Cao Phi từ trước đến nay luôn là người tỉ mỉ, cẩn thận, anh ấy vốn dĩ là người đồng hành với Lương Tây Kinh trong thời gian lâu nhất. Đối với chuyện anh ấy có thể nhận ra được mối quan hệ giữa hai người họ, chỉ cần anh ấy để ý kỹ thì đó cũng là việc rất bình thường.
Nhưng Dương Cao Phi có thể nhận ra được thì những người khác chắc chắn sớm muộn gì cũng có thể nắm bắt được chuyện này.
Nghĩ tới đây, Thi Hảo ngước mắt nhìn Lương Tây Kinh, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Em muốn nói gì?” Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo mím môi, thản nhiên hỏi: “Anh không lo lắng những người khác sẽ biết sao?”
Nói đến đây, Lương Tây Kinh cảm thấy đã đến lúc hỏi Thi Hảo xem trong lòng cô nghĩ như thế nào.
Anh gọi cô: “Thi Hảo.”
Thi Hảo nhìn anh bằng đôi mắt ngời sáng.
Lương Tây Kinh lặng im một lúc rồi chậm rãi hỏi: “Em đã bao giờ nghĩ đến việc nói với ông ấy về mối quan hệ của chúng ta chưa?”
Sau khi nghe rõ những lời mà Lương Tây Kinh nói, Thi Hảo thực sự sững người.
Cô có thể cảm nhận được rằng gần đây Lương Tây Kinh đang có thái độ thuận theo tự nhiên đối với mối quan hệ của họ, và cô cũng mơ hồ cảm thấy rằng Lương Tây Kinh muốn công khai chuyện tình cảm của hai người họ.
Thế nhưng, Thi Hảo không nghĩ đến anh sẽ công khai sớm như vậy.
“Chưa từng nghĩ đến sao?” Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo một cách chăm chú, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nhỏ nào trên mặt cô: “Em lo lắng ông ấy sẽ không đồng ý sao?”
Sắc mặt Thi Hảo cứng đờ, không biết nên trả lời anh như thế nào.
Cô lo lắng rất nhiều thứ.
Ngoài việc Lương Hanh sẽ không đồng ý, cô còn rất sợ Lương Hanh sẽ nhìn cô với ánh mắt như thể ông ấy đã đặt niềm tin và lòng tốt của mình vào sai người. Cô không muốn làm Lương Hanh thất vọng, càng không muốn khiến Lương Hanh cảm thấy hối hận.
Hối hận vì đã từng dang tay ra với cô, đưa cô đến thành phố Giang, trợ cấp cho cô đi học, thậm chí còn cảm thấy tự trách vì đã khuyến khích cô phấn đấu đạt được vị trí thư ký của Lương Tây Kinh.
Phòng khách tĩnh lặng một hồi lâu.
Lương Tây Kinh nhìn thẳng vào người cô, anh ngây người trong chốc lát, vươn tay kéo Thi Hảo vào trong lòng: “Không cần căng thẳng, anh chỉ hỏi vậy thôi.”
Anh dừng lại, rồi trấn an Thi Hảo và nói: “Nếu trước đây chưa từng nghĩ đến thì bây giờ có phải em nên suy nghĩ đến việc đó rồi không?”
Hàng mi Thi Hảo khẽ run, lồng n.g.ự.c phập phồng.
Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Lương Tây Kinh, khóe môi hơi mấp máy: “Anh muốn nói cho ông ấy biết sao?”
Lương Tây Kinh: “Nếu như em muốn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-143.html.]
Đương nhiên là anh muốn nói.
Thi Hảo và anh nhìn nhau hồi lâu, trạng thái tinh thần của cô căng thẳng nhưng cô cũng kìm nén, không muốn nói ra lời trong lòng mình rằng bản thân không hề muốn công khai chuyện hai người đang yêu nhau.
Cô lẳng lặng nhìn Lương Tây Kinh: “Cho em chút thời gian được không?”
Lương Tây Kinh đồng ý.
Cả hai không bàn luận gì thêm về vấn đề này nữa.
Lương Tây Kinh sẽ phải đi khá lâu, có thể là một tuần nhưng cũng có thể kéo dài tận nửa tháng. Thi Hảo muốn dành cho anh nhiều thời gian hơn mọi khi trước lúc chia xa.
Hai người lại hôn nhau.
Nếu không phải do không còn quá nhiều thời gian nữa, Thi Hảo hoài nghi Lương Tây Kinh còn muốn kéo cô về phòng.
Sau khi hôn nhau thật lâu trên ghế sô pha, nhiệt độ cơ thể của hai người dần dần nóng lên. Môi lưỡi quấn quýt quyện vào nhau, nụ hôn lần này của họ mãnh liệt hơn hẳn những nụ hôn trước đó.
Khi bọn họ sắp mất kiểm soát thì Dương Cao Phi gọi điện thoại.
Thi Hảo đẩy vai Lương Tây Kinh để nhắc nhở anh. Ánh mắt anh sâu hun hút, anh cắn đôi môi đỏ mọng của cô rồi mới bắt máy.
Vừa bắt máy, giọng nói của Dương Cao Phi từ đầu bên kia truyền đến: “Tổng giám đốc Lương, tôi và tài xế đang trên đường đến, khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi.”
Giọng nói của Lương Tây Kinh trầm khàn: “Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo đứng dậy, rời khỏi đùi Lương Tây Kinh.
Khuôn mặt cô nóng bừng, dùng tay chỉ vào phòng ngủ cho khách nằm ở tầng một: “Em đi rửa mặt đây.”
Lương Tây Kinh nhìn cô vội vàng chạy vào phòng, cầm ly nước lạnh trên bàn uống một ngụm, áp chế cơn nóng hừng hực trong người.
Lúc Dương Cao Phi đến, Thi Hảo vẫn chưa rời đi.
Nhìn thấy hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà, Dương Cao Phi dừng lại vài giây rồi nói với giọng điệu vô cùng bình thường: “Chào tổng giám đốc Lương, chào thư ký Thi.”
Hai người đồng loạt gật đầu.
Sau khi lên xe, Lương Tây Kinh nhìn thời gian: “Anh đưa em về nhà trước nhé?”
Thi Hảo từ chối: “Không cần đâu ạ.”
Lương Tây Kinh cau mày, đang định nói rằng anh cảm thấy lo lắng, Thi Hảo đã ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn tiễn anh ra sân bay.”
“...” Lương Tây Kinh thầm kích động trong lòng, giọng nói trầm lên tiếng: “Vậy cũng được.”
Anh nghịch lòng bàn tay cô: “Thả lỏng ra nào.”