Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:39:21
Lượt xem: 7
Thi Hảo ậm ừ, cố gắng khiến bản thân cô không cảm thấy quá căng thẳng.
Những ngày nghỉ lễ thường diễn ra tình trạng ùn tắc giao thông nghiêm trọng.
Đến sân bay, Dương Cao Phi và tài xế phụ trách xách hành lý, Thi Hảo đi xuống xe.
Cô dán mắt vào người bên cạnh không rời rồi chủ động vươn tay ôm lấy anh.
“Lúc tới nơi thì báo tin cho em nhé.”
Lương Tây Kinh đáp lại, vuốt ve cổ cô một cách trìu mến: “Em hết sợ rồi sao?”
“Vẫn sợ chứ.” Thi Hảo bình tĩnh đáp.
Chỉ là giờ phút này, cô không khống chế được dục vọng ích kỷ của mình, muốn ôm lấy anh.
Lương Tây Kinh đưa tay ra, cánh tay rắn rỏi thon dài của anh siết chặt cô vào lòng mình hơn.
Ôm một hồi, Thi Hảo lui về phía sau hai bước: “Anh mau vào đi.”
Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của anh nóng rực.
Dường như đoán được anh muốn nói cái gì, Thi Hảo chủ động lên tiếng trước: “Khi anh trở về thì em sẽ đến đón anh.”
Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn cô và đồng ý: “Được.”
Vừa dứt lời, anh lại căn dặn: “Về đến nhà thì nhớ báo cho anh biết, với cả nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
Thi Hảo: “Anh yên tâm đi, anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Thi Hảo lên xe, tài xế đưa cô quay về.
Thấy chiếc xe đã đi xa, Lương Tây Kinh mới thu ánh nhìn lại rồi cùng Dương Cao Phi bước vào sân bay.
Khi hai người bước vào, chị Trần và Ngụy Nguyệt Đình đã đến.
Bọn họ đi cùng một chuyến bay.
-
Về đến nhà, Thi Hảo nhắn tin thông báo cho Lương Tây Kinh biết, nhân tiện hỏi về tình hình phía bên anh.
Lương Tây Kinh vừa lên máy bay và chuẩn bị cất cánh.
Hai người tán gẫu thêm vài câu rồi Thi Hảo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cô nhìn đồng hồ, đoán rằng bây giờ máy bay đang ở trên không trung nên không gửi tin nhắn cho anh nữa. Cô lôi cuốn văn học nước ngoài đã đọc dở ra và tiếp tục đọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-144.html.]
Trước khi đi ngủ, Thi Hảo rảnh rỗi mở vòng bạn bè ở trên ứng dụng WeChat ra.
Cô lướt xem rồi like dạo, đột nhiên nhìn thấy một chùm ảnh có phông nền là khu vui chơi mà cô thấy vô cùng quen mắt. Cô chuyển tầm mắt rồi dừng lại ở biệt danh trên WeChat của người này trong vòng bạn bè cô.
Là Minh Đào.
Sau khi Minh Đào bị sa thải, Thi Hảo không hủy kết bạn với cô ta và cô ta cũng vậy.
Hai người vẫn nằm trong danh sách bạn bè của nhau.
Thi Hảo bỗng cảm thấy hít thở không thông, không biết hôm nay cô ta có nhìn thấy cô và Lương Tây Kinh hẹn hò ở khu vui chơi hay không.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo lập tức gọi cho Ôn Ỷ.
Nghe xong, Ôn Ỷ vội vàng an ủi cô: “Trong khu vui chơi có nhiều người như vậy, nhất định là cô ta không nhìn thấy hai người đâu. Nếu cô ta nhìn thấy thì có lẽ đã chủ động lại gần bắt chuyện với cậu rồi.”
Thi Hảo vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng lo lắng: “Nếu cô ta không tìm đến thì sao?”
Ôn Ỷ trả lời: “Cô ta đã bị Lương Tây Kinh đuổi việc, trăm phần trăm đang nung nấu ý định trả thù hai người các cậu. Nếu cô ta đã nhìn thấy mà còn không đến tìm hai người ra điều kiện, cậu cho rằng cô ta là kẻ ngu ngốc sao?”
Những gì mà Ôn Ỷ nói, nghe cũng có vẻ có lý.
Nhưng kể cả thế, Thi Hảo vẫn rất lo lắng và bất an.
Nỗi bất an của cô kéo dài suốt mấy ngày trời.
Đến ngày đầu tiên trong tuần, trong lúc làm việc, tinh thần Thi Hảo cứ bồn chồn cả ngày y như những hôm trước.
May mắn thay, cho đến khi cô tan làm cũng không nghe ngóng được bất kỳ tin đồn nào về mình. Ngay cả nhóm hay buôn chuyện trong công ty kia cũng không hề nhắc đến cô.
Dần dần, tâm trạng căng thẳng cả một ngày của Thi Hảo cũng bắt đầu thả lỏng.
Vào thứ Ba, Thi Hảo nhìn thấy đồng nghiệp trong nhóm chuyên buôn dưa lê bán dưa chuột đang thảo luận về chuyện Lương Tây Kinh và Ngụy Nguyệt Đình đều đang đi công tác ở Đức.
Thi Hảo biết hai người họ sẽ đi cùng nhau, cô từng lướt thấy trên vòng bạn bè của ứng dụng WeChat, cảm thấy chẳng có gì hay ho thế là thoát khỏi ứng dụng.
Cứ thế, đến tận thứ Sáu, cuộc sống của Thi Hảo vẫn yên bình và tĩnh lặng như thường lệ.
Khi cô chuẩn bị tan làm, điện thoại di động của cô reo lên.
Nhìn thấy tên của người gọi, tinh thần Thi Hảo đột nhiên trở nên căng thẳng, cô bình tĩnh lại, uống một ngụm nước rồi mới bắt máy: “Cháu chào chủ tịch ạ.”
“...” Đầu dây bên kia yên lặng một lát rồi giọng nói của Lương Hanh mới vang lên: “Thi Hảo đấy à, hôm nay cháu có phải tăng ca không?”
Thi Hảo mơ hồ đoán được sắp phát sinh chuyện gì, trong lòng căng thẳng không thôi nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời: “Dạ không ạ.”
Lương Hanh ậm ừ: “Ông ở dưới lầu, lâu rồi ông cũng không đến công ty, sau khi tan làm thì cháu đi tham quan công ty cùng với ông nhé?”
Sống lưng Thi Hảo lạnh toát, cô nhắm mắt lại, đáp lời: “Được ạ.”