Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:12:54
Lượt xem: 2

Trong những năm làm việc ở tập đoàn, cô đã trải qua rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.

 

Lương Hanh hiểu ý, ông nở nụ cười rồi nói: "Vậy thì tốt."

 

Ông thở dài: "Ông cứ lo cháu sẽ gặp áp lực lớn, khi đi làm không còn cảm thấy vui vẻ nữa." Ông dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: "Vui là tốt rồi, chứng minh rằng ông Lương đã không lựa chọn sai lầm."

 

Nghe ông nói vậy, Thi Hảo không thể giả ngu được nữa, giọng nói của cô run rẩy, nhìn thẳng vào mắt Lương Hanh: "Chủ tịch, cháu xin lỗi ạ."

 

Lương Hanh vẫn điềm nhiên mỉm cười: "Thi Hảo, cháu không làm gì có lỗi với ông cả."

 

Thi Hảo lắc đầu: "Cháu… Vô cùng xin lỗi ông ạ."

 

Nói nhiều cũng vô ích, Thi Hảo cũng không muốn giải thích cho bản thân, hơn nữa, tình cảm giữa cô và Lương Tây Kinh là tình yêu chân thành.

 

Lương Hanh không nói không rằng.

 

Ông chăm chú nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi: "Cháu thích điểm nào ở Tây Kinh?"

 

Thi Hảo sửng sốt, nhìn Lương Hạnh rồi lấy hết can đảm nói: "Nhiều lắm ạ."

 

Cô không thể nói cụ thể cho Lương Hanh nhưng cô vẫn truyền đạt suy nghĩ trong lòng: "Từ khi cháu và anh ấy xác định mối quan hệ, cháu cảm thấy thoải mái và rất hạnh phúc."

 

Lương Hanh gật đầu: "Cháu có biết chuyện về ba mẹ của nó không?"

 

"..." Thi Hảo nhíu mày: "Cháu đã từng nghe nói rồi ạ."

 

Lương Hanh gật đầu, cầm lấy tách trà trước mặt, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh tiếp lời: "Ông vẫn luôn cho rằng hai người có hoàn cảnh lớn lên khác nhau thì sẽ không thể có tương lai hạnh phúc. Ba mẹ của nó chính là vết xe đổ đấy."

 

Nói đến đây, ông bất ngờ hỏi Thi Hảo: "Cháu nghĩ thế nào về tương lai của hai đứa?"

 

Nhịp thở của Thi Hảo hơi ngừng lại, không biết nên trả lời thế nào cho phải.

 

Lương Hanh tiếp tục hỏi: "Nó có biết chuyện cháu đi tìm nhà không?"

 

"..."

 

Thi Hảo hơi mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không thể nào mở miệng được.

 

Cô chưa nói cho Lương Tây Kinh, anh không hề biết chuyện này.

 

Lương Hanh: "Tại sao không nói cho nó biết?"

 

Thi Hảo yên lặng.

 

Lương Hanh nói trúng tim đen của cô: "Không phải do cháu không có thời gian hay cơ hội mà là do cháu không biết nên nói với nó thế nào, đúng không?"

 

Thi Hảo: "Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-148.html.]

 

Cô phải thừa nhận rằng cô không nghĩ ra lý do gì để nói cho Lương Tây Kinh nghe mà anh không tỏ ra tức giận.

 

Với phong thái của một người từng trải, Lương Hanh nói với cô: "Điều cấm kỵ nhất trong chuyện tình cảm chính là giấu giếm đối phương."

 

Mà nguyên nhân che giấu là vì không tự tin vào mối quan hệ này, luôn lo được lo mất.

 

Ông nhìn Thi Hảo: "Giữa hai đứa có rất nhiều chuyện không được trao đổi thẳng thắn được với nhau, cháu cảm thấy chuyện tình cảm như vậy có thể đi được bao xa?"

 

Thi Hảo mở miệng muốn nói không phải như vậy nhưng lại không nói ra được lời nào. Bởi vì cô biết những điều Lương Hanh đang nói cũng có phần đúng, cô và Lương Tây Kinh đã coi nhẹ sự thật đó.

 

Một lúc lâu sau, Lương Hanh nói: "Thi Hảo, cháu có bao giờ nghĩ đến chuyện thuyên chuyển công tác chưa?"

 

Cuối cùng ông đã nói ra mục đích chính mà ông tìm đến Thi Hảo ngày hôm nay: "Cháu của hiện tại không phù hợp làm thư ký cho tổng giám đốc tập đoàn Lương Thị nữa."

 

Ngực cô đau nhói, trái tim Thi Hảo như vừa bị ngàn vạn mũi kim đ.â.m vào.

 

Cô biết mình không có đủ tư cách để phản bác lại lời của Lương Hanh, cũng không thể nào từ chối yêu cầu của ông được. Cô mím chặt môi, kìm nén những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống, gắng gượng mãi mới lên tiếng: "Vâng, cháu biết mình nên làm gì ạ."

 

Lương Hanh yên lặng một lúc, không nhìn cô nữa: "Chúng ta đi về thôi."

 

Thi Hảo theo ông ra ngoài.

 

Đi đến bên cạnh xe, Lương Hanh nhìn về phía cô, thấy cô vẫn còn đang đứng ở bên ngoài: "Cháu không định lên xe à?"

 

"Cháu muốn đi dạo một chút ạ." Thi Hảo cảm thấy bản thân đang vô cùng rối bời: "Chủ tịch cứ về trước đi ạ, cháu có thể tự về được."

 

Lương Hanh ngồi trong xe nhìn cô chằm chằm một lúc: "Nhớ chú ý an toàn đấy."

 

Thi Hảo: "Vâng, tạm biệt ông ạ, ông nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé."

 

Trước khi rời đi, Lương Hanh nhìn cô rồi nói: "Ông Lương không muốn Tây Kinh giẫm vào vết xe đổ của ba nó, hy vọng cháu có thể hiểu."

 

Thi Hảo khàn giọng trả lời: "Cháu hiểu rồi ạ."

 

Nhìn thấy xe của Lương Hanh đã đi xa, nước mắt Thi Hảo vốn được kìm nén rất lâu bắt đầu rơi xuống lã chã.

 

Cô đưa tay lên lau giọt nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt, không nhịn được ngồi xuống chỗ bên cạnh.

 

Gió đêm thổi lất phất, Thi Hảo ngồi ở bồn hoa bên đường một lúc lâu.

 

Lâu đến mức cô cảm thấy cơ thể lạnh cóng mới hoàn hồn, lê lết thân thể mệt mỏi trở về nhà.

 

Về đến nhà, Thi Hảo tiến vào phòng tắm.

 

Xong xuôi, Lương Tây Kinh đúng lúc gọi video đến cho cô.

 

Thi Hảo liếc nhìn thời gian vừa đúng mười một giờ.

Loading...