Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:13:06
Lượt xem: 6

Cô thường đặt điện thoại xuống vào lúc mười một giờ rưỡi để đi ngủ. Vì vậy Lương Tây Kinh vừa đến Đức, tức khắc đổi đồng hồ sinh học của mình từ tỉnh giấc vào lúc năm rưỡi sáng thành bắt đầu ngày mới từ năm giờ sáng.

 

Chỉ cần cả đêm hôm trước không có công việc nào cần phải làm, anh sẽ thức dậy lúc năm giờ sáng, gọi điện thoại cho Thi Hảo và nói chuyện với cô qua mạng.

 

Nhìn chằm chằm cuộc gọi video trong chốc lát, Thi Hảo di chuyển ngón tay đổi chế độ gọi video sang chế độ chỉ gọi mà không kèm theo video.

 

Cuộc gọi được kết nối, giọng nói trầm của Lương Tây Kinh truyền đến: “Sao lại đổi thành giọng nói rồi?”

 

Thi Hảo không muốn biểu lộ rõ ràng cảm xúc của mình ở trước mặt anh, cô không muốn để cho Lương Tây Kinh lo lắng. Công việc của Lương Tây Kinh ở bên đó vẫn chưa xong, cô càng không hi vọng anh sẽ vội vàng trở về nước chỉ vì cô.

 

Đang suy tư thì Thi Hảo liếc thấy chiếc mặt nạ nằm ở trên bàn: “Em vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị đắp mặt nạ.”

 

Lý do này vô cùng hợp tình hợp lý, Lương Tây Kinh sẽ không tỏ ra nghi ngờ.

 

Đúng như dự đoán, Lương Tây Kinh không hỏi nhiều, mà đổi đề tài: “Hôm nay em về nhà lúc mấy giờ thế?”

 

Vừa ngủ dậy, anh lướt xem thông báo trên điện thoại di động thì phát hiện trong điện thoại không có tin nhắn thông báo đã về đến nhà do Thi Hảo gửi tới.

 

Nhưng mà trước đây Thi Hảo cũng đã từng quên nên Lương Tây Kinh cũng không cảm thấy quá khó hiểu.

 

Thi Hảo bóc túi đựng mặt nạ ra, sau đó đắp lên mặt. Cô vừa điều chỉnh mặt nạ cho phù hợp với khuôn mặt vừa nói: “Em quên mất, hôm nay em tan làm đúng giờ.” 

 

Lương Tây Kinh ậm ừ: “Vậy bữa tối ngày hôm nay em ăn gì?”

 

Nhắc đến chuyện này, Thi Hảo cố gắng nhớ lại, cô căn bản không chú ý đến lúc mình ăn cơm với Lương Hanh đã nhét cái gì vào trong miệng.

 

Cô báo cáo bừa tên của hai món ăn, Lương Tây Kinh lại hỏi: “Ăn ngon không?”

 

“Cũng được.”

 

“Ừm.” Lương Tây Kinh nhẹ nhàng nói: “Đợi anh về rồi đi nếm thử một chút.”

 

Nghe thấy thế, Thi Hảo có hơi ngẩn người, mới đáp vâng.

 

Hai người trò chuyện giống như thường ngày, Thi Hảo không kiềm được cảm xúc muốn tắt điện thoại đi của mình, cô còn chưa kịp nói điều đó ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đã phát giác ra: “Thi Hảo.”

 

Anh cau mày, nhìn nội dung cuộc trò chuyện hôm nay của hai người, hạ thấp giọng nói, hỏi: “Hôm nay em gặp phải chuyện không vui à?”

 

Mặc dù những gì mà Thi Hảo đã kể không khác gì thường ngày.

 

Nhưng cho dù như thế, Lương Tây Kinh vẫn có thể cảm giác được tâm trạng cô không tốt lắm. Cô đang kìm nén cảm xúc của bản thân.

 

Nếu như là trước đây, Thi Hảo còn có thể duy trì tốt cảm xúc ở ngoài mặt.

 

Vậy thì vào lúc này, khi cô nghe thấy những lời này của Lương Tây Kinh, cô thật sự không kìm nén được nữa. Vì không muốn để Lương Tây Kinh sinh nghi, Thi Hảo cắn môi, nói dối bằng một câu chuyện buồn bực: “Tối nay em cùng với Ôn Ỷ đi xem phim.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-149.html.]

 

Lương Tây Kinh: “Sau đó thì sao?”

 

Thi Hảo: “Kết thúc của phim không hay, rõ ràng là một câu chuyện tình cảm lãng mạn nhưng lại có kết cục bi thương.”

 

Lương Tây Kinh bật cười: “Tại vì cái này?”

 

“Ừm.” Thi Hảo nổi giận: “Em cảm thấy bản thân mình bị lừa gạt.”

 

Lương Tây Kinh cười không ngừng, anh đang muốn lên tiếng thì Thi Hảo lại đột nhiên gọi tên anh: “Lương Tây Kinh.”

 

“Hửm?”

 

Tây Thi kéo mặt nạ trên mặt xuống, cụp mắt hỏi: “Nếu như anh bị lừa gạt, anh sẽ làm như thế nào?”

 

Lương Tây Kinh yên lặng mấy giây: “Còn phải xem xem đó là chuyện gì và người đó là ai.”

 

Thi Hảo ngẩn ra: “Xem xem người đó là ai?”

 

Lương Tây Kinh chậm rãi nói: “Giả dụ người đó không có vị trí quan trọng trong lòng anh, cho dù lừa anh thì anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì to tát cả.”

 

Anh không phải là người dễ bị mắc mưu.

 

Thi Hảo khựng lại, tim đập thình thịch: “Vậy nếu như... Anh cảm thấy đó là  một người quan trọng thì sao?”

 

“Người quan trọng à?” Lương Tây Kinh lặp lại mấy từ này, anh cười khẽ: “Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”

 

Dường như Thi Hảo nghe ra được ý nghĩa đằng sau lời nói của anh.

 

Lương Tây Kinh sở dĩ không nghĩ đến chuyện đó là vì anh cảm thấy rằng người được anh đặt trong lòng sẽ không và cũng không nên lừa gạt anh.

 

Thi Hảo biết suy nghĩ của anh.

 

“Ồ.” Thi Hảo giả vờ bình tĩnh, thản nhiên như không: “Em cũng chưa từng nghĩ đến điều đó. Buổi tối, khi Ôn Ỷ hỏi em, em cũng trả lời không biết.”

 

Lương Tây Kinh: “Ôn Ỷ hỏi em cái này để làm gì?”

 

Thi Hảo nói dối không chớp mắt: “Em cũng không biết nữa.”

 

Hai người trò chuyện một lát, Thi Hảo cố ý ngáp một cái: “Em cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.”

 

Lương Tây Kinh hiểu ý cô: “Ngủ đi, không ngủ được thì nói cho anh biết.”

 

Thi Hảo: “Anh ngủ ngon nha.”

 

“Em cũng ngủ ngon nhé.”

Loading...