Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-02-04 12:16:43
Lượt xem: 6
Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo với đôi mắt sáng quắc, chờ đợi câu trả lời của cô.
Giằng co hồi lâu, Thi Hảo tránh ánh mắt của Lương Tây Kinh, nhìn sang chỗ khác, nức nở nói: “Lương Tây Kinh, em đã đồng ý với chủ tịch.”
Rốt cuộc thì cô cũng không thể nhẫn tâm nói ra hai từ “chia tay”.
Lương Tây Kinh mím chặt khóe môi, vẻ mặt lạnh lùng: “Sau đó thì sao?”
Anh lạnh giọng nói: “Thi Hảo, em nhìn vào mắt mà anh nói.”
“...”
Thi Hảo hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào mắt anh một lần nữa.
Cô nhìn anh, sau khi sắp xếp lại câu từ xong xuôi thì cô mới lên tiếng: “Em sẽ từ chức.” Cô dừng lại một chút rồi nói nốt câu cuối cùng: “Lương Tây Kinh, chúng ta chia tay đi.”
Khi nói ra hai câu này, Thi Hảo cảm thấy trái tim mình như bị một thanh kiếm sắc bén đ.â.m xuyên thủng, giống như bị ngàn vạn mũi kim đ.â.m vào.
Vốn dĩ cô cho rằng trong mối quan hệ này, cô vẫn luôn rất lý trí. Kể từ ngày đồng ý ở bên Lương Tây Kinh, cô đã biết hai người bọn họ sẽ không có một kết thúc tốt đẹp.
Vì vậy, cô vẫn luôn kìm nén tình cảm và sự yêu mến của mình dành cho Lương Tây Kinh.
Trước đó cô vẫn luôn cảm thấy mình cũng không thích Lương Tây Kinh quá nhiều nếu mà chia tay với anh thì cùng lắm chỉ khiến cô buồn một thời gian thôi.
Nhưng vào giờ khắc này, cô lại cảm thấy như bị một con d.a.o đ.â.m vào tim vậy, miệng viết thương không có cách nào khép lại được.
Nghe rõ những gì cô nói, Lương Tây Kinh nhắm mắt lại sau đó mở mắt nặng nề nhìn cô và trầm giọng nói: “Thi Hảo, anh cho em một cơ hội đổi ý cuối cùng. Nếu như bây giờ em nói lại thì anh có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.” Anh biết cô lo lắng nên ngay sau đó nói lập tức nói: “Bên phía ông thì anh sẽ đi nói chuyện.”
Anh tự tin rằng bản thân có khả năng khiến Lương Hanh buông bỏ chấp niệm này.
Nghe vậy, trong lòng Thi Hảo có chút chấn động và mừng rỡ.
Thế nhưng cô không thể ích kỉ như vậy được.
Lương Hanh là người đã nuôi lớn Lương Tây Kinh, cô không muốn họ cãi nhau vì mình. Cô không thể làm được loại chuyện như vậy.
Im lặng hồi lâu, Lương Tây Kinh không đợi được câu trả lời của Thi Hảo.
Lồng n.g.ự.c anh đau nhói, đột nhiên anh cảm thấy cực kỳ thất bại.
Một lúc sau, Lương Tây Kinh cầm chiếc bút máy đặt ở bên cạnh lên và phê chuẩn vào lá đơn xin từ chức của cô.
Sau khi ký xong, anh đưa đơn lại cho cô.
Nhìn đơn xin từ chức treo lơ lửng giữa không trung, Thi Hảo tiến lên một bước và vươn tay nhận lấy: “Cám ơn tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-155.html.]
Thi Hảo xoay người rời đi, lúc cô chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc thì anh mới lên tiếng: “Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lưng quay về phía anh, Thi Hảo kiềm chế để chính mình khóc thành tiếng: “... Được.”
Chỉ trong chốc lát, Lương Tây Kinh nhìn cánh cửa phòng làm việc mở ra rồi lại đóng lại.
Tiếng bước chân ở bên ngoài xa dần, anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt một lúc lâu rồi mới đứng dậy rời đi.
Tin Thi Hảo từ chức sau khi được chuyển đến bộ phận nhân sự thì đã truyền ra rộng hơn.
Cả công ty đều kinh ngạc, tất cả đồng nghiệp đều bất ngờ và bàng hoàng trước việc cô sẽ từ chức.
Thi Hảo cũng không để ý đến mấy cuộc thảo luận của đồng nghiệp, Dương Cao Phi biết rất rõ về công việc trong tay cô nên cô chỉ cần bàn giao công việc cho Dương Cao Phi là được.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, Thi Hảo đã thuận lợi từ chức khỏi tập đoàn Lương thị.
Trong nửa tháng bàn giao đó, cô và Lương Tây Kinh nói chuyện với nhau không quá mười câu.
Cho dù có nói chuyện thì thái độ cũng luôn luôn giống như giải quyết việc chung.
Ngày cô rời khỏi tập đoàn là vào thứ sáu.
Các đồng nghiệp trong phòng trợ lý tổng giám đốc muốn tổ chức tiệc chia tay cho Thi Hảo. Vốn dĩ cô không có tâm trạng nhưng lại không thể từ chối.
Gần tới giờ về, Lý Thiến Vi hỏi cô: “Tổng giám đốc Lương có đi không?”
Thi Hảo khẽ lắc đầu, trong lòng có chút đau âm ỉ: “Không đi.”
Cô không hỏi Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng không nhắc tới.
Sau khi tan làm, Thi Hảo thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Cô mang đồ về nhà trước rồi đến nhà hàng.
Nhìn cô đi vào thang máy, Dương Cao Phi giơ tay xoa xoa ấn đường sau đó đi vào phòng làm việc của Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh nhận tài liệu anh ấy đưa rồi ký tên.
Sau khi ký xong, anh liếc nhìn Dương Cao Phi đang do dự muốn nói lại thôi bên cạnh mình: “Anh muốn nói gì?”
Dương Cao Phi im lặng, nhỏ giọng nói: “Thư ký Thi đi rồi.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Thời tiết đã nóng hơn, ánh mặt trời vào giờ tan tầm vẫn chói mắt như vậy.
Vài giây sau, Lương Tây Kinh nói: “Sắp xếp tài xế đưa cô ấy về.”