Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-02-04 12:17:08
Lượt xem: 5

Mặc dù Tiêu Bạch Hủy và đứa con trai này không thân thiết từ nhỏ nhưng bà ấy vẫn rất hiểu rõ anh.

 

Nếu không có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ không vô duyên vô cớ đến Tây Viên, càng sẽ không nhắc đến việc muốn đến phòng vẽ tranh xem thử.

 

Tiêu Bạch Hủy nhớ mang máng rằng lần cuối cùng Lương Tây Kinh có tâm trạng tồi tệ là khi Lương Hanh bị ốm phải nhập viện để phẫu thuật và anh phải tiếp quản tập đoàn Lương thị.

 

Lương Tây Kinh bay trong đêm đến Bắc Kinh, hút vài điếu thuốc trong sân rồi bay cả đêm về.

 

Tiếng bước chân vang lên, Tiêu Bạch Hủy ngước mắt lên nhìn người xuất hiện ở cửa.

 

Hai mẹ con nhìn nhau, Tiêu Bạch Hủy lên tiếng: “Vào đi.”

 

Lương Tây Kinh ừ một tiếng.

 

Phòng vẽ tranh của Tiêu Bạch Hủy rất lớn, có rất nhiều tác phẩm bà ấy đã vẽ gần đây.

 

Lương Tây Kinh nhấc chân đến gần và đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Đột nhiên, anh chú ý đến một bức tranh ở trong góc.

 

Tiêu Bạch Hủy nhìn theo ánh mắt của anh, sắc mặt bà ấy hơi cứng đờ.

 

Bà ấy mím môi khẽ thở dài: “Muốn đi xem một chút không?”

 

Lương Tây Kinh đi tới và nhìn thấy rõ người trong tranh: “Mẹ vẽ nó khi nào?”

 

Tiêu Bạch Hủy: “Mùa đông năm ngoái.”

 

Đó là một bức tranh chân dung bà ấy vẽ cho Lương Tây Kinh, vốn định coi như là một món quà sinh nhật tặng anh. Nhưng sau đó vì đủ loại lý do mà bà ấy đã không gửi nó.

 

Lương Tây Kinh nhìn nó một lúc lâu, sau đó khàn giọng hỏi: “Con có thể mang nó đi không?”

 

Tiêu Bạch Hủy do dự vài giây: “Có thể.”

 

Ở phòng vẽ tranh chưa được bao lâu thì Trình Tuệ đã gọi hai người xuống ăn tối.

 

Mối quan hệ giữa hai mẹ con không nóng cũng không lạnh, hai người chỉ lặng lẽ ăn cơm.

 

Sau khi ăn xong, Lương Tây Kinh chuẩn bị rời đi.

 

Tiêu Bạch Hủy nghe xong, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngày mai con có đi làm không?”

 

Lương Tây Kinh lắc đầu.

 

Tiêu Bạch Hủy nghiêng đầu nhìn Trình Tuệ: “Đêm nay con ngủ lại đây đi.”

 

Bà ấy không thích những người khác ở Tây Viên, càng không muốn người lạ ở Tây Viên. Nhưng Lương Tây Kinh thì khác.

 

Mặc dù mẹ con họ không gặp nhau thường xuyên, mối quan hệ của hai người cũng không được coi là thân thiết. Nhưng Tiêu Bạch Hủy biết và hiểu rõ Lương Tây Kinh, bà ấy biết rằng lúc này anh cần một “chỗ dung thân”.

 

Lương Tây Kinh im lặng vài giây rồi nhẹ giọng đáp: “Được.”

 

Anh không từ chối Tiêu Bạch Hủy bởi vì anh thực sự không muốn quay trở lại thành phố Giang. Giữa Lương Tây Kinh và Tiêu Bạch Hủy có sự ngăn cách nhưng thỉnh thoảng lúc phiền muộn thì anh vẫn thích đến chỗ này của bà ấy.

 

Ở đây yên tĩnh, có thể khiến tâm trí anh bình tĩnh lại.

 

Trình Tuệ thu dọn phòng ăn rồi đi trải giường chiếu cho Lương Tây Kinh.

 

Sau khi bà ấy rời đi, phòng khách lại chìm vào im lặng lần nữa.

 

Gió bên ngoài rất mạnh, cơn gió mùa hè rất thoải mái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-157.html.]

Buổi tối Tiêu Bạch Hủy ăn hơi nhiều, bà ấy rất hiếm khi chủ động đề nghị: “Chúng ta đi dạo một chút đi.”

 

Lương Tây Kinh đi theo sau.

 

Tây Viên rất lớn.

 

Ngoại trừ biệt thự mà Tiêu Bạch Hủy ở ra thì những chỗ khác dường như không có ai quét dọn, trông giống như một khu vườn khô héo không có ai ở.

 

Hai người đi về phía khu vườn khô.

 

Đi một lúc lâu, Tiêu Bạch Hủy mới mở miệng: “Có chuyện gì sao?”

 

Lương Tây Kinh không nói lời nào.

 

Tiêu Bạch Hủy nghiêng đầu và đoán một lần nữa: “Chia tay với Thi Hảo rồi?”

 

Lần này, Lương Tây Kinh cuối cùng đã quay đầu nhìn bà ấy.

 

Tiêu Bạch Hủy: “Thế nào?”

 

Lương Tây Kinh thở ơ hỏi: “Mẹ biết từ khi nào?”

 

Tiêu Bạch Hủy thản nhiên nói: “Năm ngoái.”

 

Lương Tây Kinh mím môi: “Con biểu hiện ra rõ như vậy sao?”

 

“... Về phía ông cụ thì con che giấu cũng khá tốt.” Tiêu Bạch Hủy nói.

 

Lương Tây Kinh cứng họng.

 

Anh còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Bạch Hủy khó có được lại hỏi anh: “Có tiện nói chuyện với mẹ không? Tại sao lại chia tay, ông cụ không đồng ý à?”

 

Lương Tây Kinh: “Vâng.”

 

Anh nhìn về phía xa xăm và nói với bà ấy: “Cô ấy được ông cụ đưa từ trại trẻ mồ côi về và nuôi lớn.”

 

Tiêu Bạch Hủy cũng hiểu ra: “... Đối với con bé, ông cụ quan trọng hơn con.”

 

Lương Tây Kinh bị đ.â.m một đao, chỉ giữ im lặng.

 

Tiêu Bạch Hủy: “Còn gì nữa không?”

 

Lương Tây Kinh: “Hết rồi.”

 

Tiêu Bạch Hủy im ​​lặng một lúc rồi đoán tiếp: “Ông cụ tìm con bé muốn con bé chia tay với con?”

 

Lương Tây Kinh tiếp tục: “... Vâng.”

 

Tiêu Bạch Hủy cười nói: “Con không giữ con bé lại?”

 

“Có.” Lương Tây Kinh thản nhiên nói.

 

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lương Tây Kinh, Tiêu Bạch Hủy khẽ thở dài: “Con nói như thế nào?”

 

Lương Tây Kinh thuật lại với bà ấy những gì anh đã nói.

 

Tiêu Bạch Hủy nghe xong trầm mặc một hồi mới hỏi: “Con thích con bé đến mức nào?”

 

Lương Tây Kinh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm đen kịt, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Thi Hảo. Thi Hảo thích đứng ở trên ban công ngắm trăng, còn thường xuyên kéo anh cùng nhau ngắm trăng.

 

Nhìn về phía xa, khóe môi Lương Tây Kinh hơi mấp máy: “Cho dù có bận hay không thì con cũng đều nghĩ tới cô ấy.”

Loading...