Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:53:29
Lượt xem: 7

Bối Diệp Đồng định nói thêm gì đó khác nhưng một đồng nghiệp tầm tuổi Thi Hảo không chịu nổi nữa phải cảm thán: “Trời ạ, Thi Hảo, ông chủ của cô đẹp trai quá! Hồi trước, tôi chỉ mới nhìn thấy anh ấy trên tivi thôi, không ngờ người thật còn đẹp hơn trên tivi nhiều.”

 

Nói đến đây, cô ấy tò mò hỏi: “Có ông chủ đẹp trai như vậy, rốt cuộc sao cô lại nỡ lòng nào xin nghỉ việc thế?”

 

“...”

 

Thi Hảo mấp máy môi, không biết phải trả lời như thế nào.

 

Bối Diệp Đồng thấy cô lúng túng bèn nói: “Đẹp trai thì có ích gì chứ, cô không thấy tổng giám đốc Lương có khí thế quá mạnh mẽ hay sao?”

 

“... Đúng vậy.” Đồng nghiệp nói.

 

Bối Diệp Đồng hắng giọng khoe khoang: “Không phải chủ công ty nào cũng bình dị, gần gũi như chị Đồng của các cô đâu, đúng không Thi Hảo?”

 

Thi Hảo cười một tiếng: “Đúng vậy.”

 

Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Làm việc cho tập đoàn Lương Thị phải chịu đựng áp lực khá lớn nên tôi mới xin nghỉ.”

 

Chủ đề này được thảo luận tới đây là dừng, đồng nghiệp cũng không hỏi thêm gì nữa.

 

Thi Hảo liếc sang bên cạnh nhìn Bối Diệp Đồng, nhẹ nhàng nói: “Chị Đồng, cám ơn chị.”

 

Bối Diệp Đồng nheo mắt nhìn cô, khẽ nói: “Tôi cũng không muốn để mất một nhân viên mới có năng lực lại biết nỗ lực cố gắng như cô.”

 

Thi Hảo hiểu ý, nở nụ cười, trái tim chơi vơi cũng quay trở về chỗ của nó trong lồng ngực.

 

Cô ngoái đầu lại nhìn đằng sau.

 

Tòa nhà cao sừng sững của tập đoàn Lương thị dần dần mất hút khỏi tầm mắt.

 

Thi Hảo lẳng lặng nhìn ngắm cho đến khi điện thoại rung lên.

 

Cô cúi đầu xuống xem, Dương Văn Tuấn gửi tin nhắn cho cô.

 

Kể từ lần trước, sau khi cô chạm mặt Dương Văn Tuấn khi đang đi tìm việc làm, thỉnh thoảng Dương Văn Tuấn lại gửi tin nhắn cho cô, không quá thường xuyên nên Thi Hảo cũng rất khó từ chối.

 

Cô thực sự rất khó nói lời từ chối với những người từng chìa tay ra giúp đỡ cô.

 

Ôn Ỷ từng đánh giá rằng, Thi Hảo quá mềm lòng, quá niệm tình xưa, như vậy là không tốt.

 

Đương nhiên Thi Hảo cũng ý thức được điều này nhưng một nắm khi đói bằng một gói khi no, ơn tình này đáng để cô cảm kích cả đời.

 

Dương Văn Tuấn hẹn cô đi ăn tối với anh ấy.

 

Thi Hảo suy nghĩ mấy giây, nhắn lại: “Tối nay chắc em phải tăng ca rồi.”

 

Dương Văn Tuấn: “Không sao, anh cũng đang còn việc chưa làm xong, bao giờ em tăng ca xong thì báo anh biết nhé.”

 

Thi Hảo cảm thấy khá khó xử, cô muốn hỏi xem có phải anh ấy có chuyện gì muốn nói với mình không nhưng rồi lại nghĩ, người ta chưa nói gì, mình đã chủ động nhắc tới thì không được hay cho lắm.

 

Cô không phải đồ ngốc.

 

Thi Hảo mơ hồ cảm thấy Dương Văn Tuấn có ý với mình.

 

Có vẻ như là sợ cô từ chối, Dương Văn Tuấn nhắn thêm: “Anh có chút chuyện muốn nói với em.”

 

Thi Hảo suy nghĩ một thoáng rồi đáp: “Được, vậy tối gặp nhé.”

 

Dương Văn Tuấn: “Hẹn tối gặp.”

 

Trả lời tin nhắn của Dương Văn Tuấn xong, Thi Hảo lập tức nhận được tin nhắn của Tần Yến.

 

Cô nhìn ngày giờ, tò mò không biết rốt cuộc hôm nay là ngày đặc biệt gì mà hết người này tới người khác hẹn cô ăn cơm.

 

Tần Yến đến thành phố Giang nên nói muốn hẹn cô và Ôn Ỷ cùng dùng cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-169.html.]

 

Mới cách đây không lâu, Ôn Ỷ viết tin bài về Tần Yến nên nợ ơn Tần Yến một lần.

 

Nếu như Dương Văn Tuấn không hẹn cô trước thì Thi Hảo đã đồng ý rồi.

 

Thế nhưng hiện giờ, cô không đi được.

 

Thi Hảo không do dự quá lâu, cô trả lời anh ấy: “Xin lỗi tổng giám đốc Tần, tối nay tôi có hẹn rồi.”

 

Tần Yến: “... Không khéo vậy sao.”

 

Thi Hảo: “Ừm, anh ở thành phố Giang được mấy hôm?”

 

Tần Yến: “Khá lâu đấy, hai hôm nữa chúng ta hẹn nhau sau cũng được.”

 

Thi Hảo: “Được.”

 

Nhìn thấy tin nhắn của Thi Hảo, Tần Yến ngẩng đầu lên nhìn về phía người vẫn đang ngồi trong văn phòng: “… Tối nay thư ký Thi có hẹn rồi.”

 

Thi Hảo vừa đi khỏi tập đoàn thì Tần Yến tới.

 

Cho nên, Tần Yến cảm thấy khá đáng tiếc, nếu như anh ấy tới sớm mười phút thì đã kịp xem trò cười của Lương Tây Kinh rồi.

 

Nghe Tần Yến nói vậy, động tác tay của Lương Tây Kinh khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn về phía đối phương bằng ánh mắt sắc bén.

 

Tần Yến nhún vai: “Cậu có nhìn tôi cũng chẳng ích gì đâu, đây là chuyện do chính miệng thư ký Thi nói mà.”

 

Lương Tây Kinh thôi không nhìn Tần Yến nữa, vẻ mặt khá hờ hững.

 

Tần Yến nhìn anh một lát rồi khẽ chép miệng: “Rốt cuộc cậu tính thế nào đây?”

 

Lương Tây Kinh: “Tính cái gì thế nào cơ?”

 

Tần Yến trợn tròn mắt: “Cậu đừng nói với tôi là cậu không có ý gì với thư ký Thi cả nhé.”

 

“...”

 

Lương Tây Kinh im lặng.

 

Tần Yến nheo mắt nhìn anh: “Nếu có ý thì nhanh nhanh hành động đi.”

 

“Hành động như thế nào?” Lương Tây Kinh hỏi.

 

Tần Yến ngẩn người, hoài nghi nhìn anh: “… Theo đuổi đi chứ còn gì nữa, cậu đừng nói với tôi là ngay cả theo đuổi con gái như thế nào cậu cũng không biết đấy nhé.”

 

Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên nhìn Tần Yến, bộc lộ ý tứ rất rõ ràng.

 

Tần Yến nghẹn lời, chỉ muốn chửi tục: “Cậu phách lối quá rồi đấy, đáng ra thư ký Thi phải trừng trị cậu mới phải.”

 

Lương Tây Kinh phớt lờ câu càm ràm của Tần Yến, nhíu mày nói: “Nói rõ ra đi, phải theo đuổi như thế nào?”

 

“...” Tần Yến cạn lời nghẹn họng mất một lúc lâu mới chần chừ đáp: “Tặng hoa? Lấy lòng? Bầu bạn?”

 

Thực ra, Tần Yến cũng không biết cách tán gái.

 

Lương Tây Kinh lạnh lùng liếc xéo Tần Yến một cái, có linh cảm hết sức rõ ràng rằng tất cả những điều anh ấy nói đều vô dụng.

 

Anh liếc xem giờ, nhẹ nhàng nói: “Cậu hỏi cô ấy xem tối nay cô ấy ăn cơm ở đâu.”

 

Tần Yến: “?”

 

Tần Yến chớp chớp mắt mấy cái, mắt sáng hẳn lên: “Thế nào? Cậu định tới phá đám hả?”

 

Lương Tây Kinh: “... Tôi không trẻ con vậy đâu.”

 

Tần Yến quan sát dáng vẻ bình chân như vại của anh, phàn nàn bảo: “Chẳng thà cậu cứ trẻ con một chút còn hơn.”

Loading...