Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:53:38
Lượt xem: 9

Hại tên “thái giám”* là anh ấy đây đứng xem mà sốt hết cả ruột.

 

*Trung Quốc có câu tục ngữ “hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội cuống cuồng”, ý rằng, đương sự của vấn đề còn không sốt sắng giải quyết vấn đề bằng người đóng vai trò giúp đỡ đương sự.

 

-

 

Sau khi hoàn thành xong phần việc của mình, Thi Hảo đi gặp Dương Văn Tuấn.

 

Nhà hàng Dương Văn Tuấn đặt chỗ là nhà hàng món Nhật lần trước cô mời anh ấy.

 

Lúc Thi Hảo đến, Dương Văn Tuấn đã đến rồi.

 

“Xin lỗi, em tới muộn.” Thi Hảo cười áy náy.

 

Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô: “Là tại anh đến sớm thôi.” Anh ấy nói: “Anh vừa gọi mấy món em thích rồi, em xem thử xem có muốn gọi thêm gì khác nữa không.”

 

Thi Hảo mỉm cười: “Dạ, cám ơn.”

 

Không gian của nhà hàng món Nhật rất tuyệt, ánh đèn chiếu nghiêng nghiêng, bầu không khí cũng rất dễ chịu.

 

Thi Hảo vừa ăn vừa thỉnh thoảng chạm phải ánh mắt Dương Văn Tuấn nhìn mình.

 

Bữa cơm này Thi Hảo ăn không được thoải mái.

 

Khi đã ăn tương đối đủ rồi, Dương Văn Tuấn nhìn cô: “Em ăn xong rồi à?”

 

Thi Hảo gật đầu.

 

Hai người lần lượt một trước một sau rời khỏi nhà hàng, chỗ này khá gần nhà Thi Hảo, Dương Văn Tuấn đề nghị: “Em có muốn đi bộ về nhà cho tiêu cơm không?”

 

“... Được thôi.” Thi Hảo đồng ý.

 

Hai người lặng lẽ đi về phía khu dân cư.

 

Đi được nửa đường, đúng lúc gặp được một hàng hoa bán rong.

 

Dương Văn Tuấn nhìn bên đó, hỏi cô: “Anh nhớ em thích hoa tulip phải không nhỉ?”

 

Thi Hảo hiểu ý của Dương Văn Tuấn, cô uyển chuyển từ chối: “Hôm qua em mới vừa mua rồi.”

 

Dương Văn Tuấn liếc nhìn sang bên cạnh, nhấn mạnh: “Chỉ là một bó hoa thôi mà.”

 

Nói rồi, Dương Văn Tuấn vẫn mua hoa tặng Thi Hảo.

 

Thi Hảo không còn cách nào khác, đành phải nhận: “Cám ơn anh.”

 

Hai người tiếp tục đi tiếp.

 

Lúc đến cửa khu dân cư, Thi Hảo mới mở miệng một lần nữa: “Đàn anh, em về tới nhà rồi.”

 

Dương Văn Tuấn “ừm” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thi Hảo, em là người thông minh, hẳn là em đoán được dụng ý hôm nay anh hẹn em là gì.”

 

“...”

 

Thi Hảo giật mình, còn chưa kịp mở miệng, Dương Văn Tuấn đã hỏi: “Hiện tại em đang độc thân phải không?”

 

“Phải.” Thi Hảo chân thành nhìn Dương Văn Tuấn: “Nhưng em khuyên anh không nên nói tiếp.”

 

Dương Văn Tuấn dừng lại: “Vì sao?”

 

Thi Hảo hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, ăn ngay nói thật: “Tạm thời em không có ý định bắt đầu một chuyện tình cảm mới.”

 

Dương Văn Tuấn: “Nếu như anh nói rằng anh có thể đợi thì sao?”

 

“Vậy thì tốt hơn hết là anh đừng đợi.” Thi Hảo đáp mà không hề nghĩ ngợi.

 

Dương Văn Tuấn nghẹn lời.

 

Thi Hảo tự biết bản thân nói năng hơi quá đáng, cô lúng túng sờ chóp mũi: “Xin lỗi, ý em không phải vậy.”

 

Dương Văn Tuấn thở dài, không làm khó cô: “Em cứ nói tiếp đi.”

 

“Ừm...” Thi Hảo sắp xếp lại câu từ một lần nữa: “Thực ra em cũng không biết phải nói như thế nào nhưng em rất chắc chắn em không có ý gì với anh cả.”

 

Dương Văn Tuấn ngẩn người, bội phục sự thẳng thắn bộc bạch của cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-170.html.]

Anh ấy im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi: “Em vẫn còn thích Lương Tây Kinh phải không?”

 

Thi Hảo ngơ ngác nhìn anh ấy.

 

Dương Văn Tuấn nói rõ ra: “Chuyện này không khó để nhận ra.”

 

Thi Hảo cười chua chát: “Đúng vậy, nếu quan sát kĩ thì sẽ nhận ra thôi.”

 

Dương Văn Tuấn không thích nụ cười khiên cưỡng của cô, anh ấy nói khẽ: “Hai người chia tay nhau là vì… Người nhà của tổng giám đốc Lương à?”

 

“Đó chỉ là một nửa lý do thôi.” Thi Hảo trả lời anh ấy.

 

Dương Văn Tuấn gật đầu, rất biết chừng mực không hỏi thêm gì nữa: “Được thôi.”

 

Anh ấy cũng là người thẳng thắn: “Vậy xem như hôm nay anh tỏ tình thất bại rồi.”

 

Thi Hảo bật cười vì lời anh ấy nói: “Đàn anh, anh rất tốt.”

 

“Đừng phát giấy khen người tốt việc tốt cho anh như vậy.” Dương Văn Tuấn nói: “Anh đi đây.”

 

Thi Hảo nhắc lại một lần nữa: “Cám ơn anh.”

 

Dương Văn Tuấn thấy cô như vậy, trong lòng thật không nỡ: “Đừng cảm thấy áp lực quá, chúng ta vẫn là bạn.”

 

Thi Hảo cười trong trẻo: “Vâng.”

 

Nhìn theo bóng Dương Văn Tuấn đi xa, Thi Hảo cúi đầu nhìn chằm chằm bó hoa tulip trong tay mình một lúc, sau đó định đi vào nhà.

 

Vừa quay đầu lại, cô lập tức bắt gặp Lương Tây Kinh đứng cách cô một quãng ngắn, cầm trên tay một bó hoa hồng màu hồng nhạt.

 

Không biết anh đã đến đây từ lúc nào, đã đứng nhìn cô và Dương Văn Tuấn trong bao lâu.

 

Trái tim Thi Hảo bỗng thắt lại, cô đứng như trời trồng, không biết phải làm gì cho phải.

 

Bỗng nhiên, Lương Tây Kinh sải bước đi về phía cô.

 

Anh dừng lại trước mặt Thi Hảo, liếc nhìn bó hoa tulip trong tay cô, tỏ ý chê bai: “Anh ta không biết là không được bày hoa tulip trong nhà hay sao?”

 

“?”

 

Thi Hảo ngẩn người, buột miệng hỏi: “Sao anh biết?”

 

Hình như kiến thức thường thức này không nằm trong phạm vi Lương Tây Kinh hiểu rõ thì phải. Tính anh xa cách cuộc đời trần tục còn hơn cả những gì mọi người tưởng tượng.

 

Lương Tây Kinh mấp máy môi, phớt lờ cô.

 

Thi Hảo mím môi, tự biết câu hỏi của mình khá ngu ngốc.

 

Im lặng một lúc lâu, cô không nhịn được hỏi: “Anh tới đây từ lúc nào vậy?”

 

Lương Tây Kinh: “Từ trước khi hai người về tới đây.”

 

“...”

 

Cuộc trò chuyện hôm nay không thể tiếp tục nổi nữa rồi.

 

Thi Hảo nói câu nào anh chặn họng luôn câu đó, cô chẳng muốn nói thêm gì với anh nữa.

 

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Lương Tây Kinh nhìn quầng thâm dưới mí mắt cô: “Anh ta không biết dạo này em bận rộn công việc à?”

 

Thi Hảo không hiểu logic nhảy cóc đề tài của anh, thắc mắc nhìn anh tỏ ý khó hiểu.

 

Lương Tây Kinh: “Đúng là chẳng có mắt quan sát gì cả.”

 

Biết Thi Hảo bận còn hẹn cô đi ăn.

 

Thi Hảo hiểu ý anh muốn nói gì, cô hơi ngượng ngùng.

 

Cô vốn định nói cô mới vừa xong việc rồi, hôm nay không còn bận như trước nữa nhưng lời ra tới miệng, Thi Hảo lại cảm thấy mình chú ý sai vấn đề mất rồi.

 

Cô hoàn hồn, nhìn bó hoa hồng trong tay anh: “Anh tới đây làm gì?”

 

Lương Tây Kinh nhíu mày: “Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?”

 

Thi Hảo giả ngu, cố ý phớt lờ tiếng trái tim đập thình thịch như trống dồn.

 

Lương Tây Kinh nhét bó hoa hồng mình cầm trên tay vào n.g.ự.c cô, nói ngắn gọn súc tích: “Tặng hoa.”

Loading...