Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:26:38
Lượt xem: 5

Mỗi khi người ta rảnh rỗi đều sẽ bất giác nhớ lại những chuyện cũ dường như không quan trọng đã bị lãng quên trong quá khứ.

 

Từng cảnh tượng hiện lên giống như một thước phim điện ảnh.

 

Thi Hảo sa vào hồi ức không muốn thoát ra.

 

Cho đến khi cô cảm thấy mệt mỏi rã rời và buồn ngủ, lúc này cô mới đứng dậy xoa mắt rồi đi vào phòng tắm.

 

Hơi nước mờ mịt tỏa ra, tiếng nước chảy ào ào hòa lẫn với dòng nước mắt trôi xuống cống thoát nước, biến mất không thấy đâu nữa.

 

...

 

Hôm sau khi thức dậy, Thi Hảo ổn định cảm xúc xong mới đi đến công ty.

 

Mặc dù vẫn chưa có thông báo bằng văn bản từ bên phía tập đoàn Lương thị nhưng Thi Hảo vẫn cần phải xử lý những công việc khác.

 

Cô bận bịu suốt một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên đồng nghiệp gọi cô: "Thi Hảo?"

 

Cô trả lời: "Sao thế?"

 

Đồng nghiệp nói: "Có shipper tìm cô."

 

Thi Hảo nghi ngờ: "Ở đâu thế?"

 

"Ngoài cửa đó." Đồng nghiệp nói tiếp: "Shipper nói có điện cho cô nhưng không ai bắt máy."

 

Thi Hảo ngẩn ra, cô lấy điện thoại ra mới phát hiện buổi sáng thức dậy cô đã quên chuyển chế độ im lặng sang đổ chuông.

 

Cô đi đến cửa phòng làm việc, anh chàng shipper bật cười hì hì nhìn cô: "Cô là Thi Hảo đúng không?"

 

Thi Hảo nhìn bó uất kim hương trong tay anh ấy: "... Vâng là tôi đây."

 

Anh chàng shipper bèn đưa hoa cho cô: "Đây là hoa của cô, mời cô ký nhận."

 

"..."

 

Sau khi ký nhận xong, Thi Hảo bèn ngơ ngác nhìn bó hoa tulip ở trong tay.

 

Ngay sau đó, giọng nói của đồng nghiệp vang lên bên tai: "Thi Hảo, ai tặng hoa cho cô thế?"

 

Không đợi cô trả lời, một đồng nghiệp khác đã nói: "Cái này còn phải hỏi à? Không phải bạn trai thì là người đang theo đuổi cô ấy rồi."

 

"Thi Hảo không có bạn trai." Một đồng nghiệp đã từng hỏi về chuyện tình cảm của cô bèn nói, sau đó mỉm cười khẳng định: "Thế chắc chắn là của người theo đuổi Thi Hảo rồi."

 

Thi Hảo nghe họ nói vậy thì chỉ cười, thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết người tặng là ai."

 

Đồng nghiệp kinh ngạc: "Không có danh thiếp sao?"

 

Thi Hảo ngắm nghía một lát, thật sự không có.

 

Có điều cô vẫn đoán ra được là ai tặng hoa cho cô.

 

Đồng nghiệp khoát tay: "Mà cũng không quan trọng, dù sao sớm muộn cũng biết." Cô ấy nhìn bó hoa tulip ở trong tay cô bèn nói: "Chẳng phải đây là hoa tulip của Pháp ư? Nó là loại đẹp hơn và đắt hơn hoa tulip bình thường rất nhiều đúng không?"

 

Thi Hảo nhìn bó hoa màu hồng nhạt như hoa đào trong lòng bèn nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Đúng là hoa tulip của Pháp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-173.html.]

 

Đúng lúc này, Bối Diệp Đồng vừa bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy cô ôm một bó hoa to đùng bèn chọc ghẹo cô: "Đẹp quá, Thi Hảo đặt nó trong phòng làm việc đi để mọi người được ngắm thỏa thích."

 

Thi Hảo mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Được."

 

Cô tìm một cái bình hoa rồi cắm hoa tulip vào, đặt bình hoa ở chỗ cửa sổ.

 

Sau khi xong xuôi, cô bèn lấy điện thoại rồi chụp một bức ảnh.

 

Vốn dĩ Thi Hảo cho rằng người tặng hoa sẽ đi tìm mình nhưng một ngày đã trôi qua cả cô chả thấy tin tức gì của người đó cả.

 

Người tặng hoa không nhắn nhủ gì nên Thi Hảo cũng không chủ động hỏi thăm người tặng có phải là bạn hay không.

 

Điều khiến cô cảm thấy bất ngờ đó là mấy hôm sau, cô lại nhận một bó hoa khác.

 

Mỗi ngày đều tặng một loại hoa khác nhau.

 

Nào là hoa tulip, hoa hồng, thược dược, phong linh... Thậm chí còn có hoa cát tường.

 

Mỗi ngày phòng làm việc của Thi Hảo đều được đổi một bó hoa tươi khác nhau, chưa đến một tuần, cả công ty đều biết có người đang theo đuổi cô.

 

Ngặt nỗi không ai biết người theo đuổi Thi Hảo là ai.

 

Dù họ có hỏi cô thì cô cũng không biết.

 

Thế nhưng có một chuyện đáng mừng đó là mặc dù Thi Hảo không có thông tin gì về người tặng hoa nhưng cô nhận được tin tức tốt từ công ty tặng hoa.

 

Việc quảng cáo cho sản phẩm khoa học công nghệ mới của tập đoàn Lương thị được giao cho một công ty "giấu tên".

 

Dựa vào những ý tưởng sáng tạo của mình, Thi Hảo đã chiến thắng trong chiến dịch quảng cáo lần này.

 

Sau khi Thi Hảo nhận được dự án thì ngày càng bận rộn hơn so với lúc trước rất nhiều.

 

Vì tập đoàn Lương thị đang cần gấp nên Thi Hảo và đồng nghiệp chỉ có thể tăng ca lên kế hoạch, thiết kế PowerPoint.

 

Đợi khi Thi Hảo thức cả đêm hoàn thành dự án và thông qua một số yêu cầu tiêu chuẩn bên phía tập đoàn Lương thị, cuối cùng cô cũng có một cuối tuần hoàn chỉnh thuộc về mình.

 

Ôn Ỷ biết cô đã thuận lợi hoàn thành dự án do mình phụ trách nên đã cố tình nhắn tin cho cô: [Tối nay ăn mừng một bữa hay không?]

 

Thi Hảo: [Ngày mai hẳn đi, tối nay tan làm tớ chỉ mình về nhà vùi đầu ngủ một giấc mười hai tiếng đồng hồ thôi.]

 

Ôn Ỷ: [Được!]

 

Thi Hảo trò chuyện với cô ấy đôi ba câu, không nhịn được bèn lướt xuống dưới.

 

Cô lướt một lúc khá lâu mới nhìn thấy ảnh đại diện wechat quen thuộc, cuộc trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở câu trả lời của cô vào tối hôm đó.

 

Thi Hảo nhìn chằm chằm vào khung chat của hai người một lúc lâu, khi cô vừa định thoát ra thì dòng chữ "đối phương đang soạn tin nhắn" bất ngờ xuất hiện trong khung chat.

 

Thi Hảo mở to hai mắt.

 

Một phút sau, một tin nhắn mới xuất hiện trong khung chat.

 

Lương Tây Kinh: [Tối nay em phải tăng ca ư?]

 

Thi Hảo đọc tin nhắn này thì thật sự rất muốn trả lời với anh rằng cô không cần phải tăng ca.

Loading...