Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:26:58
Lượt xem: 7
Hứa Thực chỉ về một hướng khác: "Đó là bạn bè của tôi, các cô có muốn làm quen với họ hay không?"
Thi Hảo: "Được."
Sua khi giới thiệu đôi bên với nhau, Thi Hảo và Ôn Ỷ tìm một góc vắng vẻ rồi ngồi xuống.
Ôn Ỷ đưa cho cô một ly rượu: "Sao tớ thấy cậu chẳng tập trung gì hết vậy? Cậu đang nghĩ gì thế? Nghĩ về Lương Tây Kinh à?"
Từ trước đến giờ Thi Hảo không giấu diếm bất cứ bí mật nào với cô ấy, thế nên bèn ừ rồi nói: "... Tớ nghe Thiến Vi nói khoảng thời gian trước anh ấy đã bị thương nhẹ."
Ôn Ỷ kinh ngạc: "Có nặng lắm không?"
Cô ấy vừa hỏi xong thì đã tự vỗ vào đầu của mình: "Ôi tớ ngốc quá, cậu lo lắng thế này chắc chắn không biết tình hình cụ thể ra sao."
"... Ừm." Thi Hảo nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Ôn Ỷ."
Ôn Ỷ cụp mắt xuống, để cô dựa vào vai mình: "Cậu muốn nói gì với tớ?"
Thi Hảo nhìn về phương xa rồi từ từ nhắm mắt lại: "Tớ cảm giác mình rất mâu thuẫn."
Ôn Ỷ hiểu cô cảm thấy mâu thuẫn ở chỗ nào.
Nói thật thì nếu cô ấy là Thi Hảo, có lẽ bây giờ cô ấy cũng hoang mang mà thôi.
Cô ấy im lặng giây lát mới thở dài: “Cậu không mâu thuẫn đâu Thi Hảo à.”
Thi Hảo nhìn Ôn Ỷ.
Ôn Ỷ nói: "Cậu cảm thấy có lỗi với ông Lương, phẩm chất đạo đức của cậu quá lớn nên không cho phép cậu ích kỷ."
Thi Hảo mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: "Tớ đã từng ích kỷ một lần."
Ôn Ỷ bất đắc dĩ: "Cậu có bao giờ nghĩ đến thử một lần hay chưa?"
Thi Hảo im lặng.
Tất nhiên cô cũng muốn thử nhưng cô không có can đảm, mặt dày đề cập với Lương Hanh, bởi vì cô không dám chắc mình và Lương Tây Kinh sẽ có một tương lai tươi sáng khi tiếp tục ở bên nhau không.
Nói cho cùng, Thi Hảo không tự tin về bản thân mình.
Lúc hai người đang trò chuyện, cô bèn nghe thấy âm thanh vang lên không xa.
Vừa nghe thấy vậy, cô đã ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Lương Tây Kinh đã đến.
Anh vừa xuất hiện thì đã bị người khác cản lại.
Thi Hảo nhìn về phía xa, chưa kịp phản ứng thì Lương Tây Kinh đã nhìn về phía cô giống như tâm linh tương thông.
Kế tiếp anh nói gì đó với người trước mặt mình rồi chỉ về phía Thi Hảo, nhấc chân bước về phía cô.
"..."
"Tớ đi trước đây." Ôn Ỷ biết điều nói: "Hai người cứ từ từ tâm sự nhé."
Thi Hảo nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-175.html.]
Làn gió ở ngoại ô thổi đến, Thi Hảo ngửi được hơi thở lành lạnh của người đang đứng bên cạnh cô.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu đối diện với đôi mắt quạnh quẽ của anh, bờ môi khẽ nhúc nhích: "Sao anh đến trễ hơn tôi thế?"
Lương Tây Kinh nghe cô nói vậy thì khẽ cười: "Do chuyến bay bị hoãn lại."
Thi Hảo bèn ồ lên: "Tài xế nói anh trở về bằng tàu cao tốc."
"..."
Thi Hảo hỏi xong mới ngớ ra... Có lẽ Lương Tây Kinh quay về thành phố Giang bằng tàu cao tốc là vì chuyến bay đêm nay đã bị hoãn.
Cô cũng mơ hồ đoàn ra nguyên nhân vì sao anh đổi thành tàu cao tốc.
Đúng như Thi Hảo dự đoán, do cô đồng ý đến tiệc sinh nhật hôm nay nên anh mới bảo Dương Cao Phi đổi thành tàu cao tốc.
Khi anh hạ cánh xuống Bắc Kinh vào giữa trưa, anh đã ôm hy vọng thử một lần để hỏi xem cô có muốn đến tiệc sinh nhật hay không. Anh không biết Thi Hảo sẽ đồng ý hay từ chối nữa.
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, anh mới hay tin chuyến bay tối nay bị hoãn lại.
Lương Tây Kinh không muốn cô đợi quá lâu nên đã bảo Dương Cao Phi đổi vé, quay về bằng tàu cao tốc.
Hai người im lặng giây lát.
Thi Hảo dời tầm mắt sang chỗ khác, không nhìn anh nữa, một lúc lâu sau cô bèn quay lại: "... Tôi nghe nói anh bị thương đúng không?"
Lương Tây Kinh nhíu mày, giọng điệu bất ngờ lạnh đi: "Ai nói cho em biết?"
Thi Hảo nhìn chằm chằm vào anh, không nói một lời.
Lương Tây Kinh giật mình, anh cụp mắt xuống rồi thở dài: "Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu, em đừng lo lắng."
Thật ra anh không báo cho cô hay là vì sợ cô sẽ lo lắng.
"Tôi không lo." Thi Hảo mạnh miệng: "Tôi chỉ buộc miệng hỏi thôi."
Lương Tây Kinh yên lặng: "... Ừm."
Bầu không khí giữa hai người im lặng, lắng nghe tiếng gió gào thét xung quanh.
Một lúc sau, Thi Hảo mới nghe tiếng Lương Tây Kinh gọi mình: "Thi Hảo."
Cô nghiêng đầu hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Lương Tây Kinh rũ mắt, nhìn cô bằng đôi mắt sáng như sao trời: "Em còn thích hoa không?"
"..." Vừa nhắc đến hoa, cô đã ngẩng đầu nhìn anh rồi chậm rì rì trả lời: "Anh biết tôi rất thích hoa nhưng mà..."
Cô còn chưa nói xong thì anh đã đoán được nửa câu sau là gì.
Anh ngắt lời cô, không cho cô nói tiếp, bèn hỏi: "Anh muốn hỏi em một vấn đề."
Nhịp tim của cô bất ngờ tăng vọt, hô hấp trở nên dồn dập, dường như cô có thể đoán được anh định hỏi điều gì: "Anh nói đi."
Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú, sau đó hỏi nhỏ: "Anh vẫn luôn muốn biết nếu người ép em từ chức và chia tay với anh không phải ông nội thì em có đồng ý không?"
Anh rất muốn biết đáp án.
Thi Hảo thoáng giật mình, cô đối diện với ánh mắt của anh, không thể trả lời dối lòng được: "... Không."