Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-01-20 18:17:39
Lượt xem: 32
"Hết sức rồi." Thi Hảo từ chối anh không chút do dự, còn hừ nhẹ nói: "Em đây phục vụ anh nguyên cả một ngày trời. Tổng giám đốc Lương sẽ không đến nỗi thay một cái vỏ chăn thôi mà cũng cần em giúp chứ?"
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh hỏi lại một câu đầy hàm ý: "Ai phục vụ ai cơ?"
Mấy tiếng đồng hồ vừa qua tính kiểu gì cũng là anh phục vụ cô, lấy lòng cô đấy chứ.
Thi Hảo mở mắt ra đối mặt với anh trong giây lát rồi tràn đầy tự tin hỏi: "Ý của tổng giám đốc Lương là anh đang chịu thiệt thòi hả?"
"..." Lương Tây Kinh lườm cô một cái, kéo vỏ chăn ra rồi giơ tay vỗ xuống bắp chân cô: "Em dịch qua kia một chút đi."
Thi Hảo cố tình nằm im không nhúc nhích.
Lương Tây Kinh dừng lại một chút, sau đó dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: "Em không nhận ra chỗ em đang nằm bây giờ bị ướt à?"
Hai gò má của Thi Hảo thoắt cái đỏ bừng lên: "..."
Chờ đến khi Lương Tây Kinh thay xong vỏ chăn ném vào phòng giặt ủi rồi quay lại thì không thấy Thi Hảo trong phòng nữa.
Anh cụp mắt, đang chuẩn bị đi xuống tầng tìm người thì điện thoại di động lúc nãy anh tiện tay vứt đại trên tủ đầu giường vang lên. Lương Tây Kinh cầm lên mở ra thì thấy mấy tin nhắn Tiền Tĩnh Hà gửi tới.
Trong phòng không có nước nên Thi Hảo xuống tầng uống.
Cô vừa mới uống xong rửa cốc sạch sẽ đặt về chỗ cũ, quay lại đã thấy một người đàn ông mặc đồ ngủ đi xuống. Đêm khuya rồi mà anh vẫn hừng hực, tươi tỉnh.
Thấy Lương Tây Kinh không hề có chút gì gọi là mệt mỏi, Thi Hảo nhủ thầm trong lòng rằng ông trời thật không công bằng chút nào, đã để Lương Tây Kinh ngậm thìa vàng ra đời lại còn thêm vẻ ngoài đẹp trai, chưa hết, giờ anh đã là một ông chú hơn ba mươi rồi mà còn phú cho anh cả thể lực tốt nữa.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo lại thầm phỉ nhổ hai tiếng trong lòng.
Thể lực Lương Tây Kinh mà không tốt thì cô lại khinh thường anh.
Lương Tây Kinh quan sát vẻ mặt thay đổi liên tục của Thi Hảo nhưng không đoán ra được cô đang nghĩ gì. Anh hơi híp mắt nhìn cô một hồi rồi hỏi: "Tự nhiên em xuống đây làm gì vậy?"
Biểu cảm trên mặt Thi Hảo đầy vẻ anh biết rồi mà còn hỏi: "Em khát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-18.html.]
Lương Tây Kinh: "Uống nước xong rồi hả?"
"Ừm." Thi Hảo lau khô bàn tay ướt nhẹp: "Mệt quá."
Hai người người trước kẻ sau đi lên tầng.
Sau khi nằm xuống, Thi Hảo đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì giọng của Lương Tây Kinh vang lên sau lưng cô: "Lúc nãy em nhìn thấy rồi hả?"
Thi Hảo hơi khựng lại rồi nghiêng người nhìn về phía anh: "Em vô tình thấy thôi."
Tuyệt đối không phải là cô cố ý muốn xem WeChat của Lương Tây Kinh.
Điện thoại di động của Thi Hảo và Lương Tây Kinh giống nhau như đúc.
Lúc WeChat thông báo có tin nhắn mới cũng là lúc Lương Tây Kinh vừa đi ra khỏi phòng nên Thi Hảo đã cố gắng chống đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ lên mở tin nhắn đọc. Mãi đến khi ảnh đại diện của Tiền Tĩnh Hà đập vào mắt, cô mới nhận ra mình đã cầm nhầm điện thoại.
Điều mà Lương Tây Kinh để ý cũng không phải chuyện cô cầm điện thoại anh đọc tin nhắn.
Trong phòng còn chưa tắt đèn nhưng từ góc độ này, anh không hề nhìn thấy chút không vui nào trên mặt Thi Hảo. Cô hoàn toàn không có chút cảm xúc nào đối với việc giữa đêm hôm khuya khoắt còn có một người phụ nữ nhắn tin cho anh.
Sau một hồi im lặng, Lương Tây Kinh cụp mắt xuống: "Em không định..."
Anh còn chưa dứt câu, Thi Hảo đã ngáp một cái rồi lẩm bẩm nói: "Mệt quá, em ngủ đây."
Lương Tây Kinh nhìn cô đưa lưng về phía mình, nhẫn nhịn một hồi rồi cuối cùng vẫn hết nhịn nổi mà kéo cô vào lòng mình một lần nữa.
Thi Hảo ngạc nhiên: "Lương Tây Kinh, anh bị điên à!"
Lương Tây Kinh đáp lại một tiếng, bưng mặt cô lên tiến quân thần tốc vào trong rồi nặng nề cắn môi dưới của cô một cái.
Đến khi Thi Hảo bị đau, đạp anh một cái dưới chăn, anh mới thả môi cô ra rồi trầm giọng từ tốn bảo: "Ngủ đi."
Thi Hảo: "..."