Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:35:16
Lượt xem: 3

Lương Tây Kinh cười: “Đối với em thì anh không có gì là không tiện hết.”

 

Anh giải thích: “Anh đang nghĩ xem nên nói với em thế nào.”

 

Nghe thấy anh nói thế, Thi Hảo cảm thấy trái tim của cô mất kiểm soát, đập hụt mất mấy nhịp.

 

Hàng lông mi của cô run rẩy, có chút không chống cự nổi một Lương Tây Kinh thẳng thắn như vậy.

 

“À…” Thi Hảo chỉ có thể gượng gạo mà nói tiếp: “Vậy anh… Cứ từ từ nghĩ tiếp đi.”

 

Lương Tây Kinh: “…”

 

Anh vẫn còn cười cười, hồi tưởng lại ký ức của một năm trước.

 

 

Ngày anh uống say là đêm hôm giao thừa.

 

Tối ngày ba mươi tháng mười hai, tập đoàn Lương thị cho nghỉ tết dương lịch. Kỳ nghỉ tết dương lịch cộng thêm ngày cuối tuần là tổng cộng ba ngày.

 

Cái đêm Lương Tây Kinh được nghỉ, anh đã ăn cơm ở nhà cũ với Lương Hanh rồi sau đó bay đến Bắc Kinh.

 

Năm nào đến năm mới anh cũng đến Tây Viên.

 

Giữa trưa hôm ấy đến Tây Viên, Tiêu Bạch Hủy đang vẽ tranh trong phòng vẽ.

 

Lương Tây Kinh không đến quấy rầy bà ấy mà đi dạo một mình quanh Tây Viên một vòng.

 

Đến chạng vạng tối, Tiêu Bạch Hủy mới đi ra khỏi phòng vẽ.

 

Sắc mặt bà ấy trông không được tốt lắm, thái độ với Lương Tây Kinh cũng khá tệ. Từ khi còn trẻ bà ấy đã bị bệnh, tình trạng bệnh lúc tốt lúc xấu, đủ mọi yếu tố chồng chất lên nhau thế nhưng bà ấy không đi đến bệnh viện dưỡng bệnh.

 

Vốn dĩ Lương Tây Kinh định nói ít chuyện với bà ấy, mới vừa mở miệng, Tiêu Bạch Hủy đã mất kiên nhẫn ngắt lời anh, bảo anh là đừng có nói mấy chuyện đấy với bà ấy, bây giờ bà ấy không muốn nghe thấy giọng anh.

 

Lương Tây Kinh lập tức yên lặng.

 

Một lát sau, Tiêu Bạch Hủy lại nói, bảo anh sau này ít đến Tây Viên thôi, bà ấy không muốn nhìn thấy anh. Vừa nhìn thấy Lương Tây Kinh là bà ấy lại nhớ đến ba của anh.

 

Ba của Lương Tây Kinh đã mang đến cho bà ấy rất nhiều cơn ác mộng.

 

Phát hiện cảm xúc của Tiêu Bạch Hủy đang ở trạng thái tệ nhất, Trình Tuệ nói với Lương Tây Kinh, hy vọng anh có thể rời khỏi Tây Viên, thậm chí là rời khỏi Bắc Kinh.

 

Đêm đó Lương Tây Kinh trở về thành phố Giang.

 

Vốn dĩ anh muốn đến quán bar tìm Hứa Thực uống rượu đón năm mới. Từ sân bay đến quán bar của mấy người Hứa Thực sẽ phải đi ngang qua khu dân cư nơi Thi Hảo ở.

 

Đường xá trong đêm giao thừa lúc nào cũng tắc nghẽn.

 

Lương Tây Kinh ngồi bên trong xe, vốn dĩ tâm trạng anh không tốt lắm, lại vì chuyện kẹt xe nên tâm trạng lại càng tệ đến mức không muốn nói chuyện.

 

Hứa Thực gọi điện thoại thúc giục, hỏi khi nào anh đến, giọng anh thờ ơ nói đang trên đường đến.

 

Hứa Thực tò mò hỏi, Lương Tây Kinh định cúp điện thoại của anh ấy, còn chưa kịp làm thế thì khi anh vô tình nghiêng đầu lại nhìn thấy Thi Hảo đang chậm rãi đi bộ ở ven đường.

 

Hai bên đường có rất nhiều người đi bộ.

 

Đại đa số người đều có người đồng hành cùng bọn họ. Chỉ riêng mình Thi Hảo là cô đơn một mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-180.html.]

 

Bỗng dưng Lương Tây Kinh nhớ tới chuyện Lương Hanh đã từng nói với anh và sự hiểu biết của anh đối với Thi Hảo.

 

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, anh đã bảo với Hứa Thực là sẽ không đến quán bar.

 

Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh đẩy cửa xuống xe, lập tức đi đến trước mặt Thi Hảo, hỏi cô: “Thư ký Thi, có muốn đi uống ít rượu với tôi không?”

 

Sợ bị Thi Hảo từ chối, Lương Tây Kinh bổ sung thêm: “Coi như tính vào lương làm thêm giờ của cô.”

 

“…”

 

Thi Hảo ngạc nhiên trong phút chốc, cứ thế ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi: “Anh nghiêm túc đấy à?”

 

Lương Tây Kinh: “Tôi vẫn chưa uống rượu.”

 

Anh tỉnh táo.

 

Thi Hảo chớp mắt, nhìn xung quanh một vòng: “… Đến cửa hàng tiện lợi uống hả?”

 

Lương Tây Kinh nhìn theo tầm mắt của cô, nở nụ cười: “Được.”

 

Ngay sau đó hai người đi đến cửa hàng tiện lợi ở khu dân cư Thi Hảo ở, cầm mấy lon bia.

 

Đây là lần đầu hai người uống rượu riêng với nhau, không ai nói câu nào, chỉ có cắm đầu tu ừng ực.

 

Tâm trạng Lương Tây Kinh không tốt nên anh cũng không muốn nói chuyện.

 

Trong chớp mắt, trên mặt bàn đã có rất nhiều vỏ lon bia.

 

Lúc Thi Hảo nhận ra thì Lương Tây Kinh đã đến cửa hàng tiện lợi lấy rượu trắng.

 

Anh đã uống khá nhiều rượu trắng với bia.

 

“Tổng giám đốc Lương.” Thi Hảo gọi tên anh: “Anh đừng uống nữa.”

 

Cô giật lấy rượu trắng trong tay anh: “Uống nhiều quá sẽ khó chịu đấy.”

 

Lương Tây Kinh thấy cô cướp rượu trắng đi thì nhíu mày: “Một ly cuối cùng thôi.”

 

Thi Hảo: “…”

 

Nhân lúc cô không chú ý, Lương Tây Kinh đã cướp lại rượu.

 

Cuối cùng không có gì quá bất ngờ, Lương Tây Kinh đã say mèm.

 

Anh dựa lên bàn của cửa hàng tiện lợi ngủ, khác biệt hoàn toàn với bộ dạng lạnh lùng thờ ơ của anh lúc đi làm.

 

Thi Hảo chọc chọc cánh tay anh, cô muốn đưa anh về, muốn gọi điện thoại cho Lương Hanh, cô vừa mới lấy điện thoại ra đã bị Lương Tây Kinh giật mất.

 

Anh không cho cô gọi.

 

Cuối cùng, Thi Hảo hết cách, chỉ có thể dẫn anh về nơi cô ở trước.

 

Có thể là do đêm đó cô cũng uống không ít, cũng có thể là cô biết rõ nỗi khát khao trong nội tâm mình cùng với chút suy nghĩ luôn giấu kín nên mới thúc đẩy cô làm ra chuyện không có lý trí như vậy.

 

 

Mang Lương Tây Kinh về nhà mình, Thi Hảo để anh nằm trên ghế sô pha phòng khách.

Loading...