Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:35:25
Lượt xem: 5

Chờ đến khi cô cầm khăn lông sạch sẽ đi ra từ phòng tắm, Lương Tây Kinh đã cởi áo khoác ra vứt trên mặt đất. Mà bản thân anh đang có ý định muốn cởi cúc áo sơ mi.

 

Thi Hảo nhanh tay lẹ mắt cản động tác của anh lại.

 

Vật lộn mất một lúc.

 

Cuối cùng Lương Tây Kinh cũng ngủ thiếp đi trên ghế sô pha nhà cô.

 

Dáng vẻ lúc Lương Tây Kinh ngủ có chút giống một đứa trẻ bị vứt bỏ.

 

Thi Hảo nhìn chằm chằm khuôn mặt anh lúc ngủ, trong đầu xuất hiện rất nhiều tin đồn từng nghe thấy ở tập đoàn. Từ khi Lương Tây Kinh còn rất nhỏ, ba mẹ anh đã ở riêng, từ nhỏ đến lớn anh đều ở với Lương Hanh.

 

Tuy nói anh có điều kiện tốt, cái gì cũng có nhưng thực tế thì anh lại thiếu tình yêu thương.

 

Nếu không phải như thế thì anh cũng sẽ không thường xuyên bay đến Bắc Kinh.

 

Chỉ cần đến Bắc Kinh, chắc chắn anh sẽ đến Tây Viên thăm mẹ anh.

 

Thi Hảo không biết bản thân đã ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha nhìn chằm chằm Lương Tây Kinh bao lâu. Nói tóm lại, lúc cô lấy lại tinh thần thì Lương Tây Kinh đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô.

 

Anh nhìn cô, tròng mắt sâu thẳm tựa như đang cất giấu một ngọn lửa.

 

“Thi Hảo.” Khi Thi Hảo hoảng loạn muốn chuyển tầm mắt ra chỗ khác, bỗng nhiên anh gọi cô: “Năm mới vui vẻ.”

 

Theo bản năng, Thi Hảo lập tức nhìn đồng hồ trên tường, lúc này cô mới phát hiện, đã đến năm mới rồi.

 

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Năm mới vui vẻ.”

 

Hai người cùng nhau trải qua đêm giao thừa năm nay.

 

Lương Tây Kinh hắng giọng, tự dưng anh hỏi: “Sao cô không tìm bạn bè đến để ăn tết cùng?”

 

“…”

 

Thi Hảo không nghĩ gì nhiều đã nói thẳng: “Ôn Ỷ về nhà rồi.”

 

Lương Tây Kinh híp mắt, hơi nhếch môi lên: “Ý tôi là những người bạn khác cơ.”

 

Thi Hảo vẫn không tài nào nhận ra được ý tứ sâu xa của anh: “Tôi không có bạn bè nào khác.”

 

Một người bạn khác của cô không ở thành phố Giang.

 

Nói câu này xong, Thi Hảo mới vô thức nhận ra hình như cô đã làm lộ chuyện gì rồi.

 

Mà câu hỏi của Lương Tây Kinh, không phải chỉ mấy cô bạn của cô, ý của anh muốn hỏi một chuyện khác.

 

Người trưởng thành có rất nhiều ám chỉ nằm trong một ánh mắt, một câu nói.

 

Dù chỉ trong thoáng chốc như vậy nhưng tuyến phòng thủ chắn ngang giữa hai người đang dần dần rút ngắn.

 

Thi Hảo ngước mắt, đối diện với ánh mắt sáng quắc của Lương Tây Kinh, cảm nhận sâu sắc được bản thân không thể chịu thua, càng không thể lúng túng: “Anh thì sao, sao chỉ có một mình anh vậy?”

 

Cô hỏi Lương Tây Kinh.

 

Lương Tây Kinh nhìn cô nói: “Giống với cô thôi.”

 

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-181.html.]

 

Bỗng nhiên, trong phòng khách dần trở nên yên tĩnh.

 

Vào lúc Thi Hảo đang định nói cái gì đó rồi đi tắm rửa bởi vì từ lúc về đến nhà đến giờ cô vẫn chưa kịp đóng cửa sổ nên cô nghe thấy tiếng động phát ra từ trên lầu.

 

Khoảnh khắc ấy mặt Thi Hảo đỏ bừng.

 

Rõ ràng là Lương Tây Kinh cũng nghe thấy. Khóe môi anh cong lên, cười ngả ngớn, cười như không cười nhìn Thi Hảo: “Hàng xóm của cô…”

 

Anh còn chưa kịp nói xong câu này, Thi Hảo đã vội muốn đứng lên đi đóng cửa sổ nhưng lại chậm nửa nhịp bởi vì cô đã ngồi bên ghế sô pha quá lâu nên chân đã tê rần.

 

Đột nhiên không kịp đề phòng, Thi Hảo ngã lên người Lương Tây Kinh.

 

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hai người truyền đến đối phương qua lớp quần áo mỏng tanh, hơi thở dồn đập quấn quýt, ánh mắt dán chặt vào nhau.

 

Mắt của Lương Tây Kinh có màu hơi nhạt nhưng khi anh nhìn cô thì ánh mắt anh lại trở nên sâu thẳm như đầm lầy, không nhìn thấy đáy. Thi Hảo rất tò mò, cô rất muốn nhìn thấy bí mật chôn sâu trong con người của anh.

 

Khoảnh khắc cô nhìn vào mắt anh, cơ thể cứng đờ, căng ra giống như một sợi dây đàn, chỉ cần kéo mạnh thôi là sẽ đứt.

 

Sau khi đối diện nhau.

 

Lương Tây Kinh hỏi cô: “Bây giờ cô có bạn trai không?” 

 

Môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích, cô quên mất mình đã trả lời anh hay chưa.

 

Nói tóm lại, chờ đến khi cô hoàn hồn lại thì nụ hôn của Lương Tây Kinh đã rơi xuống.

 

Mà tay cô cũng thuận theo nỗi khát vọng sâu nhất trong nội tâm cô từ lâu, cô ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

 

Tuyến phòng thủ giữa hai người đã bị bỏ ngõ, bọn họ thong thả đến gần nhau hơn, làm tuyến phòng thủ tan rã, đến khi biến mất hoàn toàn.

 

Nhưng đêm hôm đó hai người chỉ hôn nhau.

 

Sau đó ngủ như thế nào thì Thi Hảo đã quên.

 

Cô chỉ nhớ rõ ngày hôm sau lúc mở mắt ra, Lương Tây Kinh đã đứng bên giường cô.

 

Anh đang đợi cô tỉnh lại.

 

Ký ức của đêm hôm trước liên tục ùa về trong đầu, Thi Hảo hít một hơi, cứng họng nhìn Lương Tây Kinh.

 

“Lương…” Cô đang suy nghĩ nên làm gì để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Lương Tây Kinh lại nói trước: “Thi Hảo.”

 

Thi Hảo nhìn anh.

 

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Cô có còn nhớ câu hỏi hôm qua tôi hỏi cô không”

 

Thi Hảo sững sờ: “Cái gì cơ?”

 

Lương Tây Kinh: “Bây giờ cô không có bạn trai đúng không?”

 

“… Ừ.” Thi Hảo mất tự nhiên trả lời một câu.

 

Đôi mắt Lương Tây Kinh chợt hiện lên ý cười: “Ngày đầu tiên của năm mới, cô có muốn có bạn trai không?”

 

Thi Hảo ngẩn ngơ, biết rõ còn cố hỏi: “Anh có ý gì?”

 

“Bây giờ tôi đang tỉnh táo.” Lương Tây Kinh lặp lại câu hỏi đêm qua anh nói lúc trước khi thả cô ra: “Cô có muốn thử hẹn hò với tôi không?”

Loading...