Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-02-06 18:04:41
Lượt xem: 3

Sau khi cô ấy đi rồi, Ôn Ỷ huých cùi chỏ vào Thi Hảo một cái: "Cậu nghĩ cái gì vậy? Cả buổi chiều trông cậu không được vui cho lắm."

 

Thi Hảo nhìn cô ấy rồi bày tỏ nỗi băn khoăn của mình.

 

Nghe xong, Ôn Ỷ không khách khí lườm cô một cái: "Lương Tây Kinh mà biết cậu xem nhẹ bản thân như thế hẳn là sẽ tức giận lắm cho mà xem."

 

Thi Hảo mím môi.

 

Ôn Ỷ thẳng thắn nói: "Cậu không có lòng tin với ý tưởng của mình đến vậy à?"

 

"Không phải." Thi Hảo cũng không chắc lắm: "Tớ có lòng tin nhưng mà..."

 

"Nhưng mà vì mối quan hệ giữa cậu và Lương Tây Kinh hơi đặc biệt nên cậu không khống chế được mà suy nghĩ vẩn vơ rốt cuộc anh ấy có cho mình đi cửa sau có đúng không?" Ôn Ỷ nghiêng đầu nhìn cô: "Chuyện này tớ phải nói cho cậu rõ mới được. Đầu tiên là cậu phải tin tưởng vào năng lực của bản thân. Quan trọng là Lương Tây Kinh cũng không phải người sẽ lấy tương lai phát triển của sản phẩm công ty ra mạo hiểm. Nếu kế hoạch mà các cậu vạch ra không có chút mới mẻ nào thì anh ấy sẽ không thể nào chọn được."

 

Không đợi Thi Hảo mở miệng, Ôn Ỷ đã tiếp tục: "Huống chi Thiến Vi cũng chỉ nói là anh ấy hỏi thăm về tiến độ mấy lần thôi chứ có nói đã quyết định chọn công ty các cậu đâu? Người quyết định là tổng giám đốc Phó kia mà."

 

Bị Ôn Ỷ nói cho một tràng, nỗi nghi ngờ và lo lắng trong lòng Thi Hảo hoàn toàn tan biến hết.

 

Là tại lòng dạ của cô hẹp hòi.

 

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, Ôn Ỷ nhướng mày: "Cậu muốn nói gì để phản bác lời tớ à?"

 

Thi Hảo: "... Tớ muốn nói là cậu nói rất đúng."

 

Cô hậm hực sờ chóp mũi một cái: "Lúc nãy suy nghĩ của tớ hơi lệch lạc, vừa phủ nhận năng lực của bản thân và đồng nghiệp vừa coi thường Lương Tây Kinh."

 

Ôn Ỷ bày ra biểu cảm trẻ con dễ dạy: "Trong lòng cậu hiểu rõ là được rồi."

 

Nhắc tới Lương Tây Kinh, Ôn Ỷ tò mò hỏi: "Tối hôm qua sau khi tớ xuống xe giữa hai người có xảy ra chuyện gì không?"

 

Thi Hảo lườm cô ấy một cái: "Cậu cảm thấy thế nào?"

 

Ôn Ỷ bị hỏi ngược quay sang đùa giỡn cô: "Tớ thấy hình như tổng giám đốc Lương có ý muốn quay đầu nối lại tình xưa đấy."

 

Thi Hảo khựng lại rồi lên tiếng nhắc nhở: "Cái cụm từ này nghe chẳng tốt lành gì cả."

 

"À." Ôn Ỷ chợt đổi giọng: "Anh ấy không nói gì với cậu hả?"

 

Thi Hảo liếc sang bên cạnh đối mặt với cô ấy hồi lâu rồi đáp: "Có chứ."

 

Ánh mắt Ôn Ỷ sáng bừng lên: "Sau đó thì sao?"

 

Thi Hảo: "... Tớ không trả lời tin nhắn của anh ấy."

 

Ôn Ỷ: "..."

 

Còn chưa nói được mấy câu, Ôn Ỷ đã than thở vỗ vỗ vai Thi Hảo: "Nhân danh chị em bạn dì, tớ đề nghị cậu nếu thật sự không buông được thì hãy cho bản thân thêm một cơ hội nữa đi."

 

Cô ấy nghiêm túc nói: "Thật ra thì tớ cảm thấy chủ tịch sẽ không làm khó hai người quá đáng quá đâu."

 

Thi Hảo im lặng.

 

Một hồi lâu sau cô mới mở miệng: "Tớ sẽ suy nghĩ kỹ càng."

 

Ôn Ỷ: "Ừ."

 

-

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-184.html.]

Thi Hảo ra ngoài ăn uống đi dạo với Ôn Ỷ xong về đến nhà thì đã tám giờ.

 

Khoảng thời gian trước cô ở lại công ty tăng ca rất nhiều, hôm nay vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi thì lại phải "bôn ba".

 

Về đến nhà, Thi Hảo lập tức nằm bẹp trên ghế sô pha, mơ mơ màng màng ngủ mất.

 

Cô tỉnh lại là do bị chuông điện thoại di động đánh thức.

 

Lúc ngủ Thi Hảo có tính nết rất khó chịu nên sau khi tìm ra nguyên nhân đánh thức mình, cô thẳng tay bật chế độ im lặng cho điện thoại luôn.

 

Bật xong, cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Nửa phút sau, cô hơi tỉnh lại một chút vì bất giác nhận ra mình còn chưa tắm, chẳng qua bây giờ đã mười giờ đêm rồi.

 

Thi Hảo ngọ nguậy cho tỉnh táo một chút rồi mở điện thoại lên, truy tìm đầu sỏ đã gửi tin nhắn cho mình.

 

Là Lương Tây Kinh. Anh liên tục gửi cho Thi Hảo sáu bảy tin nhắn.

 

Tròng mắt Thi Hảo khẽ đảo một cái rồi mở nội dung tin nhắn của anh ra đọc.

 

Đọc xong, cô ngẩn người tại chỗ.

 

Thứ mà Lương Tây Kinh gửi cho Thi Hảo là hình ảnh của trại trẻ mồ côi và các bạn nhỏ ở đó.

 

Thi Hảo bấm vào từng cái xem kỹ rồi không nhịn được phải hỏi lại: "Anh tới trại trẻ mồ côi à?"

 

Lương Tây Kinh: "Ừ."

 

Thi Hảo hơi bất ngờ: "... Sao tự nhiên anh lại muốn tới đó vậy?"

 

Lương Tây Kinh: "Rảnh rỗi nên tới thôi."

 

Còn lâu Thi Hảo mới tin lời này.

 

Lương Tây Kinh đâu phải người thích chơi với các bạn nhỏ đâu. Đã quen biết và ở bên anh trong một thời gian dài nên Thi Hảo biết rõ anh chẳng có cảm giác gì với trẻ con cả.

 

Cô im lặng nhìn khung đối thoại của hai người một hồi rồi đáp lại một câu: "À."

 

Lương Tây Kinh nhướng mày: "Chỉ vậy thôi sao?"

 

Thi Hảo cụp mắt, trong đầu chợt vang lên những lời Ôn Ỷ vừa nói.

 

Cô cắn môi dưới, đang lúc do dự thì Lương Tây Kinh lại lần nữa nhắn tin qua: "Em vệ sinh cá nhân chưa?"

 

Thi Hảo: "Sao thế?"

 

Lương Tây Kinh: "Có tiện ra ngoài một chút không? Anh có món đồ quên đưa cho em."

 

Thi Hảo vô thức hỏi: "Là cái gì vậy?"

 

Lương Tây Kinh: "Ra ngoài rồi anh nói cho."

 

Thi Hảo: "... Nếu tôi không ra thì sao?"

 

Cô cảm thấy mình cũng không phải rất cần thứ mà Lương Tây Kinh đưa tới.

 

Thấy lời này, chẳng hiểu sao Lương Tây Kinh lại bật cười: "Vậy anh sẽ tự đưa vào cho em."

 

Thi Hảo bĩu môi như một đứa trẻ, muốn nói rằng an ninh khu dân cư nơi cô ở nghiêm khắc lắm đấy.

Loading...