Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-02-06 18:04:55
Lượt xem: 6

Lúc suy nghĩ này loé lên, cô chợt nhớ ra trước kia lúc vẫn còn ở bên Lương Tây Kinh, cô đã từng cho anh một tấm thẻ từ vào cửa. Sau khi hai người chia tay, cô quên chưa đòi lại mà anh cũng không chủ động trả cho cô.

 

Thi Hảo im lặng trong chốc lát rồi đành phải trả lời: "Anh đến rồi à?"

 

Lương Tây Kinh: "Năm phút nữa."

 

Thi Hảo: "... Bây giờ tôi ra đây."

 

Lương Tây Kinh: "Được."

 

Trong màn đêm dày đặc, lúc Thi Hảo lề mề đi ra đến cửa khu chung cư thì Lương Tây Kinh đã xuống xe rồi, thậm chí còn đang đứng tám chuyện với bảo vệ.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn thẳng về phía cô.

 

Hai người đối mặt nhau mấy giây.

 

Bảo vệ rất có mắt nhìn nói: "Bạn gái anh tới rồi kìa, tôi đi làm việc trước đây."

 

Lương Tây Kinh cười cười.

 

"..."

 

Bảo vệ đứng dậy quay về phòng bảo vệ. Thi Hảo tiến lại gần Lương Tây Kinh thêm chút nữa rồi nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Anh..."

 

Lương Tây Kinh: "Sao cơ?"

 

Thi Hảo: "Sao vừa rồi anh không phủ nhận?"

 

Bọn họ đã không còn là bạn trai bạn gái của nhau nữa rồi.

 

Nghe vậy, Lương Tây Kinh cảm thấy rất buồn cười: "Còn chưa rõ à?"

 

Thi Hảo nhìn anh.

 

Lương Tây Kinh cụp mắt xuống, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô chằm chằm: "Anh ta nói rất hợp ý anh thì sao anh phải phủ nhận?"

 

Thi Hảo nghẹn lời, không ngờ anh lại mặt dày đến vậy.

 

Môi cô giật giật rồi phun ra một câu: "... Anh học Tần Lâm đấy à?"

 

Khoảng thời gian trước Ôn Ỷ có nói với cô rằng Tần Lâm muốn nối lại tình xưa với mình. Anh ấy xuất hiện ở thành phố Giang cả ngày lẫn đêm, bám lấy cô ấy mãi không buông.

 

Chẳng hiểu sao khoảng thời gian đó Thi Hảo lại bận rộn quá nên không rảnh quan tâm đến đời sống tình cảm của chị em tốt. Hôm nay gặp Ôn Ỷ cô cũng quên không hỏi đến chuyện giữa hai người bọn họ. Chỉ là cô vẫn nhớ rõ cụm từ bám mãi không buông này.

 

Nghe ra ý trong lời Thi Hảo, Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên: "Thật ra thì cũng không phải."

 

Anh không để thủ đoạn theo đuổi người ta của Tần Lâm vào mắt.

 

"..."

 

Thi Hảo hơi bối rối, không biết phải tiếp lời như nào mới được.

 

Môi cô giật giật rồi dứt khoát nói sang chuyện khác luôn: "Anh muốn đưa cho tôi cái gì vậy?"

 

Trên tay Lương Tây Kinh trừ một điếu thuốc chưa châm ra thì chẳng còn gì nữa cả.

 

Anh nhìn theo tầm mắt cô rồi bảo cô đứng ở đây đợi một chút: "Đồ ở trên xe, để anh đi lấy."

 

Thi Hảo ừm một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-185.html.]

Nhìn Lương Tây Kinh đi vòng tới chiếc xe đậu bên kia đường, Thi Hảo vô thức bước về phía trước theo anh hai bước.

 

Bỗng nhiên anh dừng lại quay đầu nhìn về phía cô.

 

Thi Hảo: "... Tôi vừa mới ăn no về nên muốn đi lòng vòng chút."

 

Lương Tây Kinh nhướng mày, cong môi cười một cái: "Được."

 

Hai người đi tới cạnh chiếc xe, Thi Hảo muộn màng phát hiện ra một điều: "Anh không dẫn tài xế theo à?"

 

Không phải chứ.

 

Anh không dẫn tài xế tới sao vừa rồi lại đứng tám chuyện với cô được?

 

Biết cô đang nghi ngờ điều gì nên Lương Tây Kinh lạnh nhạt giải đáp: "Tài xế qua cửa hàng tiện lợi mua đồ rồi."

 

Thi Hảo gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa.

 

Lương Tây Kinh mở cửa xe ra khom người vào trong lấy đồ.

 

Thi Hảo lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên bó hoa to đùng anh vừa ôm từ trong xe ra. Trước khi ra ngoài, Thi Hảo thật sự không ngờ được rằng thứ mà Lương Tây Kinh quên đưa cho cô là một bó hoa.

 

Để ý tới biểu cảm đờ đẫn của cô, anh cười khẽ một tiếng: "Bất ngờ đến vậy sao?"

 

"... Ừ." Thi Hảo nhìn bó hoa kia rồi hít sâu một hơi nói: "Thật ra thì ngày hôm qua tôi đã muốn nói với anh điều này rồi. Sau này anh đừng tặng hoa cho tôi nữa."

 

Lương Tây Kinh hỏi: "Em không thích à?"

 

Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt anh trong chốc lát rồi bối rối nhìn về phía xa xăm, khẽ khàng đáp: "Chúng ta đã chia tay rồi."

 

Xế chiều hôm nay suy nghĩ từ sâu tận đáy lòng cô có hơi d.a.o động.

 

Nếu được thì cô thật sự vẫn rất muốn cho bản thân và cho Lương Tây Kinh thêm một cơ hội như lời Ôn Ỷ nói.

 

Nhưng cô không thể. Cô đã đồng ý với Lương Hanh rồi, cô không thể nói mà không giữ lời.

 

Thật ra thì đáng lẽ tối hôm qua lúc gặp Lương Tây Kinh cô nên nói với anh lời này rồi mới phải.

 

Chỉ là anh không cho cô cơ hội ấy. Sau đó bọn họ lại nói sang chuyện khác nên cô cũng đành phải làm như quên mất.

 

Lương Tây Kinh im lặng một hồi rồi nhìn cô: "Anh nghĩ hẳn là em có thể cảm nhận được..."

 

Thi Hảo nhìn anh.

 

Lương Tây Kinh: "Anh đang theo đuổi em."

 

Lông mi Thi Hảo run lên, hơi thở hơi chậm lại: "Chúng ta..."

 

Biết cô lo lắng điều gì, Lương Tây Kinh nói tiếp: "Không cần phải để ý đến người khác. Em chỉ cần trả lời anh một câu rằng có bằng lòng cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em hay không thôi."

 

Cổ họng Thi Hảo khô khốc. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi chậm rãi lắc đầu một cái.

 

"Em không bằng lòng à?" Lương Tây Kinh hỏi.

 

Thi Hảo mím môi im lặng.

 

Lương Tây Kinh bình tĩnh lại rồi thấp giọng hỏi tiếp: "Là vì chủ tịch phải không?"

 

Đôi mắt Thi Hảo hơi lóe lên một cái nhưng vẫn không nói gì.

 

Lương Tây Kinh: "Nguyên nhân em từ chối anh trừ ông ấy ra thì còn có vấn đề nào khác nữa không?"

Loading...