Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-02-06 18:05:01
Lượt xem: 2

Anh dùng ánh mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú sau đó nhả ra từng chữ một: "Thi Hảo, em có chút thích anh."

 

Không phải là cô không thích anh.

 

Thi Hảo không biết mình nên trả lời như thế nào.

 

Chốc lát sau, Lương Tây Kinh nhét bó hoa vào lòng cô rồi chậm rãi cất giọng trầm thấp: "Em cứ suy nghĩ lại cho kỹ đi, nghĩ xong lại trả lời anh." Anh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Coi như anh không nghe thấy lời từ chối vừa rồi của em."

 

-

 

Về đến nhà, lòng Thi Hảo loạn như cào cào, hai tai nóng bừng.

 

Những lời Lương Tây Kinh nói trước khi đi không ngừng quanh quẩn trong đầu cô. Anh túm tay cô đè lên n.g.ự.c mình để cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh, sau đó ghé sát tai cô nói một câu.

 

Anh nói: "Vì em mà trái tim này đập loạn nhịp. Bao giờ em nghĩ xong muốn tóm lấy nó thì có thể nhắn lại cho anh bất cứ lúc nào."

 

Thi Hảo vô thức giơ tay lên chạm vào n.g.ự.c trái mình.

 

Trái tim bên trong đang đập như trống. Từ khi Lương Tây Kinh thốt ra câu nói kia đến giờ, nhịp tim của cô chưa từng thôi đập mãnh liệt.

 

Trong phòng khách rất yên tĩnh nên thậm chí Thi Hảo còn nghe rõ cả tiếng đập kia.

 

Chẳng biết đã đứng đó rồi cảm nhận mấy bao lâu mà một lúc sau cô mới nhìn sang bó hoa hồng Lương Tây Kinh vừa mới tặng mình một cách cực kì kín đáo.

 

Bó hoa mà tối nay anh tự tay tặng đó là một bó hồng đỏ.

 

Thi Hảo chưa từng nói mình thích hoa hồng, chỉ là cô cũng không ghét. Chỉ cần là hoa thì cô đều sẽ có cảm giác thích.

 

Giống như đối với Lương Tây Kinh vậy. Rõ ràng là cô biết mình không buông được nhưng vẫn không mở lòng đón nhận anh lần nữa.

 

Cô cũng hiểu mình như vậy là không đúng, quá già mồm, trong ngoài không giống nhau. Chẳng qua cô không tự khống chế được.

 

Bỗng nhiên điện thoại di động của cô rung lên một cái. Lương Tây Kinh gửi tin nhắn tới báo cho cô biết mình đã về đến nhà.

 

Thi Hảo đang nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia thì anh lại gửi thêm một bức ảnh nữa. Đó là ảnh chụp Lương Hanh.

 

Lương Tây Kinh: "Anh vừa về nhà cũ."

 

Thi Hảo hơi run lên. Nhìn hai tin nhắn này, trái tim vừa mới bình tĩnh lại của cô lại lần nữa loạn nhịp

 

Lương Tây Kinh nói thật. Anh không để lời từ chối lúc nãy cô nói vào lòng, hoặc cũng có thể hiểu là anh cố gắng không để ý tới. Mỗi hành động của anh đều đang nói cho Thi Hảo biết rằng anh rất quan tâm và muốn bắt đầu lại một lần nữa với cô.

 

Trong phút chốc, hai người tí hon xuất hiện trong đầu Thi Hảo, đánh nhau rất kịch liệt.

 

Một bên nói cho cô biết phải chọn lý trí, đau dài không bằng đau ngắn, đã đồng ý với Lương Hanh rồi thì không được đổi ý. Chẳng lẽ cô thật sự muốn trở thành một kẻ nói mà không giữ lời khiến Lương Hanh hoàn toàn thất vọng về mình sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-186.html.]

Cô phải luôn nhớ kỹ một sự thật rằng nếu không có Lương Hanh thì có thể cô đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi.

 

Nhưng bên còn lại lại ý kiến rằng tại sao cô không đấu tranh vì bản thân một chút?

 

Cô vẫn còn thích Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng thích cô. Chẳng phải chuyện may mắn nhất trong đời người là người mình thích cũng thích mình sao?

 

Vả lại trước kia lúc nào cô cũng lo lắng mình không có can đảm để bàn điều kiện với Lương Hanh. Lý do là vì cô không chắc liệu mình và Lương Tây Kinh có thể nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời hay không. Thật ra thì quan niệm này là sai lầm.

 

Chuyện tương lai đâu có ai biết trước được. Sao cô biết mình và Lương Tây Kinh sẽ không thể bên nhau hạnh phúc đến già chứ?

 

Thi Hảo, mày phải tin tưởng bản thân và tin tưởng Lương Tây Kinh mới đúng.

 

"..."

 

Sáng hôm sau, Thi Hảo bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhấc máy: "Alo? Xin hỏi ai vậy ạ?"

 

Nghe ra giọng điệu mất kiên nhẫn của cô, Lương Tây Kinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút rồi ngạc nhiên hỏi lại: "Em còn chưa dậy à?"

 

"..." Thi Hảo chớp mắt mấy cái, nhìn lại tên người gọi hiển thị trên điện thoại rồi chợt tỉnh ngủ, uể oải đáp: "... Hôm nay là chủ nhật."

 

Tối hôm qua cô bận rộn trấn an hai người tí hon trong đầu mình đến ba giờ sáng mới ngủ.

 

Lương Tây Kinh: "Vậy em ngủ tiếp đi."

 

Thi Hảo cạn lời, trước khi cúp điện thoại còn lẩm bẩm một câu: "Đánh thức người ta rồi còn ngủ gì nữa."

 

Lương Tây Kinh khựng lại: "Xin lỗi em."

 

Thi Hảo thở dài một hơi, không so đo với anh nữa: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

 

Lương Tây Kinh nhìn thời tiết rất đẹp ngoài kia rồi hỏi: "Em muốn đi leo núi không?"

 

Trước kia đã có lần Thi Hảo nói với anh rằng chờ đến cuối thu cô muốn đi leo núi. Thời tiết cuối thu mát mẻ, phong cảnh trên núi cũng đẹp tuyệt vời.

 

Thi Hảo rời giường, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn mặt trời bên ngoài rồi thản nhiên đáp: "Hôm nay tôi có hẹn rồi."

 

Lương Tây Kinh im lặng mất mấy giây: "Vậy thì để lần sau vậy."

 

Nghe ra giọng điệu thất vọng của anh, cô không đành lòng lắm nhưng cũng chỉ mím môi ừ khẽ một tiếng.

 

Trước khi mọi chuyện chắc chắn, cô không muốn cho Lương Tây Kinh thêm chút hy vọng nào.

 

Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo mở WeChat ra, thấy Lương Hanh đã trả lời tin nhắn lúc nửa đêm qua cô gửi hỏi hôm nay ông có rảnh không, cô muốn mời ông ăn một bữa cơm.

 

Lương Hanh: [Ăn món Quảng Đông nhé? Thằng nhóc thúi kia nói cháu thích ăn mấy món đó.]

Loading...