Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:14:18
Lượt xem: 7

Trong những khoảnh khắc đó, trên người anh không còn cảm giác cô độc nữa. Anh cũng không còn là một bóng dáng mịt mờ khó nắm bắt nữa mà trở nên rõ ràng hơn. Cụ thể là ở chỗ Thi Hảo sẽ phát hiện ra anh thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì. Thỉnh thoảng anh còn nhúng tay vào mấy tin đồn liên quan đến Thi Hảo rồi tiến hành phê bình một cách có lý lẽ có chứng cứ nữa.

 

Lương Tây Kinh lúc thích Thi Hảo là một người thật sự hiện hữu và có cảm giác tồn tại chứ không phải là tổng giám đốc tập đoàn Lương thị ở trên chín tầng mây với tính cách lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn và không hề thân với ai cả.

 

Lương Hanh lẳng lặng nhìn chằm chằm Thi Hảo hồi lâu rồi khen ngợi: "Cháu can đảm đấy."

 

Thi Hảo hậm hực sờ chóp mũi một cái, không biết nên trả lời thế nào.

 

Thế là trong phòng bao trở nên yên tĩnh.

 

Đang lúc Thi Hảo vắt cạn chất xám để nghĩ ra chủ đề nói chuyện và tiếp tục thuyết phục Lương Hanh thì ông đã mở miệng trước: "Thi Hảo, nếu ông nội Lương vẫn không đồng ý, cứ khăng khăng không cho hai đứa đến với nhau thì cháu sẽ làm gì?"

 

Thi Hảo ngẩn người, suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: "Cháu cũng không biết ạ."

 

Lương Hanh: "Từ bỏ à?"

 

"... Cháu không muốn từ bỏ." Thi Hảo đáp thật lòng: "Có lẽ cháu sẽ tiếp tục tìm cách khác để thuyết phục ngài, chứng minh cho ngài thấy quyết tâm muốn được ở bên nhau của cháu và Lương Tây Kinh."

 

Lương Hanh gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu.

 

Ông nhìn Thi Hảo khiến lòng cô càng thêm thấp thỏm.

 

Hồi lâu sau Lương Hanh mới khẽ thở dài một hơi: "Thi Hảo, hai người thích nhau, bị thu hút bởi người còn lại là một chuyện rất dễ dàng."

 

Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nhưng yêu nhau và ở bên nhau trọn đời mới là chuyện khó làm. Cháu cảm thấy các cháu có thể yêu nhau được bao lâu?"

 

Thi Hảo im lặng suy nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu một cái: "Cháu không biết."

 

Cô không thể nào cho Lương Hanh một câu trả lời chắc chắn được.

 

Lương Hanh nhướng mày: "Cháu không có lòng tin như vậy sao ông nội Lương đồng ý được?"

 

Thi Hảo nghẹn lời. Cô lại nghĩ ngợi thêm chốc lát nữa rồi mới nghiêm túc đáp: "Chủ tịch, hôm nay cháu chưa nói được với ngài rằng cháu và Lương Tây Kinh chắc chắn sẽ có thể nắm tay nhau yêu nhau đến khi chúng cháu sáu mươi tuổi hay tám mươi tuổi. Nhưng từ khi bắt đầu đến giờ cả hai chúng cháu đều dùng thái độ vô cùng quý trọng để giữ gìn mối quan hệ này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-189.html.]

 

Dù là tình yêu hay cuộc sống thì bọn họ cũng sẽ cố gắng hết mình để đi về phía trước.

 

Tạm thời Thi Hảo chưa biết được kết quả sẽ như thế nào. Nhưng mà cô nghĩ rằng chắc chắn Lương Tây Kinh sẽ có cùng suy nghĩ với cô. Bọn họ sẽ cùng dốc hết sức đi về phía người kia, rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại.

 

Thi Hảo nói xong, Lương Hanh im lặng rất lâu không trả lời.

 

Cô hơi hốt hoảng mở miệng: "Chủ tịch, ngài đừng cảm thấy cháu đang ép ngài. Cháu có thể hiểu được vì sao ngài không đồng ý nên hôm nay cháu cũng chỉ là muốn nói ra những suy nghĩ ở trong lòng của cháu với ngài thôi."

 

"..."

 

Nghe thấy lời này, Lương Hanh buồn cười nhìn cô: "Cháu nghĩ lòng dạ ông nội Lương thật sự làm từ sắt đá, sẽ không cho hai đứa bất cứ một cơ hội nào à?"

 

Thi Hảo hơi ngẩn người nhìn ông với vẻ ngạc nhiên: "Lời này của ngài... Là có ý gì ạ?"

 

Cô không dám suy đoán lung tung.

 

Lương Hanh lườm cô một cái rồi hừ lạnh: "Có phải hai đứa các cháu đứa nào cũng cảm thấy ông nội Lương khó nói chuyện, lú lẫn ngu xuẩn không?"

 

Thi Hảo cứng họng: "Cháu có nghĩ như vậy đâu."

 

Lương Hanh: "Cháu thì không nhưng thằng nhóc thúi kia thì có."

 

Nói đến đây, Lương Hanh cực kỳ tức giận: "Biết ông bắt cháu từ chức rồi khuyên hai đứa chia tay, thằng nhóc thúi kia chạy về làm ầm lên với ông thì thôi đi, còn lôi nợ cũ ngày trước ra nói nữa. Mấy tháng gần đây chưa có ngày nào gặp ông mà nó tươi tỉnh, làm ông nội cứ nghĩ mình làm ra chuyện xấu gì đó giống như tội ác tày trời không bằng."

 

Thi Hảo giữ im lặng không bình luận gì.

 

Chê bai Lương Tây Kinh xong, Lương Hanh lại thở một hơi thật dài: "Thật ra thì ông nội Lương biết cháu không giống như bà mẹ Tiêu Bạch Huỷ kia của Lương Tây Kinh, nó cũng không giống ba mình. Nhưng cháu biết đấy, ông nội Lương chỉ có một đứa cháu trai là nó thôi. Ông không hy vọng nó sẽ đi lên con đường mà trước đó ba mẹ nó đã từng đi."

 

Thi Hảo chậm rãi gật đầu một cái.

 

Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, cô hiểu mà.

 

Lương Hanh nhìn cô: "Ông nội Lương nhìn cháu trưởng thành nên ông nội Lương hiểu cháu. Nó cũng vậy, ông cũng hiểu nó."

Loading...