Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-02-07 22:55:43
Lượt xem: 4
Hai người đứng bên lề đường, bên tai vang lên tiếng xe cộ qua lại trên con đường này.
Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt Lương Tây Kinh, giờ đây nhịp tim cô dồn dập như đánh trống.
Cô đã từng nói với Ôn Ỷ rằng một người có thích cậu hay không, cậu có thể cảm nhận được thông qua cử chỉ và hành động của người đó.
Ngược lại, cậu có thích ai đó hay không thì trái tim cậu hiểu rõ nhất.
Chuyện bản thân mình thích Lương Tây Linh, Thi Hảo không có cách nào có thể lừa mình dối người.
Cô thích anh, hơn nữa còn rất khó có thể dằn lòng từ chối lời nói vừa rồi của anh.
Trong lòng cô thản nhiên thừa nhận chuyện này, Thi Hảo thở dài một hơi đầy nặng nề: “... Nếu tối nay em vẫn nói không đồng ý thì sao?”
Cô cố ý nói như vậy để xem anh sẽ xử lý như thế nào.
Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn xuống: “Đây là lời thật lòng của em sao?”
“...”
Trước câu hỏi này của anh, Thi Hảo có phần nghẹn lời không biết nên nói gì, trong lúc cô còn đang xem nghĩ xem mình nên nói thế nào thì Lương Tây Kinh đã giơ tay ra trước.
Buổi tối gió rất to, anh đưa tay ra, lòng bàn tay thô ráp đầy những vết chai của anh lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, mang đến cho cô một xúc cảm tê tê dại dại. Hô hấp Thi Hảo hơi ngừng lại như hẫng một nhịp thở, cô trơ mắt nhìn anh vén sợi tóc hai bên gò má cô lên, vén ra sau tai cho cô.
Khoảnh khắc này, trái tim Thi Hảo như ngừng đập.
Tiếp theo đó, Lương Tây Kinh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô…
Lúc mặt anh cúi xuống, hàng mi dài cong cong để lại một cái bóng hình quạt dưới đôi mắt anh. Dưới ánh sáng của ánh đèn đường chung quanh, Lương Tây Kinh lúc này mang đến cho người ta một cảm giác như đang vẫy đuôi cầu xin sự thương xót.
Thi Hảo lại một lần nữa cảm thấy anh giống như một chú chó con bị người khác bỏ rơi.
“Anh…” Thi Hảo có hơi không chịu nổi điệu bộ này của anh: “Đừng có giả vờ đáng thương nữa.”
Cô nhắc nhở anh: “Kể cả anh có làm thế này thì em cũng không chấp nhận đâu.”
Lương Tây Kinh nhíu mày, giọng điệu trầm khàn nói: “Vậy anh phải làm thế nào em mới chấp nhận?”
Cô muốn anh làm thế nào thì anh sẽ làm thế đó.
Nghe anh nói như thế, Thi Hảo lại hiếm khi im lặng như lúc này, một lúc sau cô tức giận nói: “Sao em lại phải nói cho anh biết?”
Lương Tây Kinh mỉm cười, không hề tức giận mà thậm chí còn vui vẻ nói: “Được, thế để anh tự đoán vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-199.html.]
“...”
Thi Hảo bối rối trước câu trả lời của anh, mãi một lúc sau cô mới muộn màng nhận ra hình như anh đang ngầm cho rằng câu vừa nãy cô nói với anh không phải lời thật lòng nên hiển nhiên anh cũng cảm thấy cô cho phép anh theo đuổi mình.
“Em muốn nói gì?” Lương Tây Kinh để ý thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, anh biết rõ cô có điều muốn nói còn cố hỏi.
Thi Hảo liếc mắt nhìn anh một cái rồi úp úp mở mở nói: “Em mà nói không cho phép thì anh sẽ không theo đuổi em à?”
Lương Tây Kinh: “Không đâu.”
Nghe anh trả lời như thế, Thi Hảo nghẹn ứ như có gì đó chắn ngang cổ họng: “Thế anh bày đặt hỏi em làm gì cho thêm chuyện.”
“Anh chỉ muốn xác nhận xem em phản đối chuyện này đến mức nào thôi.” Lương Tây Kinh thản nhiên nói.
Thi Hảo lập tức giật mình nhận ra mình đã tự nhảy vào cái hố anh đào sẵn.
Cô của tối hôm qua còn cực kỳ phản đối chuyện anh muốn theo đuổi cô, thậm chí còn nói những lời khiến anh tổn thương. Còn cô của hôm nay thì sao, rõ ràng thái độ của cô đã dịu xuống.
Dĩ nhiên Lương Tây Kinh đã nhận được tín hiệu cô đưa ra cho anh.
Sau khi im lặng một lúc, Thi Hảo có phần mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, mạnh miệng nói: “Em cũng chỉ bằng lòng cho phép anh theo đuổi em thôi, còn em có đồng ý làm bạn gái anh hay không thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.”
Lương Tây Kinh vẫn cười cười: “Được. Anh sẽ cố gắng.”
Thi Hảo ừm một tiếng, vành tai bắt đầu đỏ ửng hết cả lên.
Lương Tây Kinh kìm nén ý cười chất chứa trong đôi mắt mình, nhìn sang bên cạnh rồi nói: “Anh đi mua hoa.”
“... Ừ.”
Không bao lâu sau, Lương Tây Kinh đi từ trong tiệm hoa ra với bó hoa cầm trên tay.
Lần này, hoa anh mua lại là hoa cát tường.
Sau khi mua hoa xong, hai người tiếp tục sải bước đi về.
Đến cổng khu dân cư, Thi Hảo quay đầu lại: “... Anh về đi.”
Lương Tây Kinh nhìn bó hoa cô đang ôm trong lòng, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt cô: “Anh đưa em đến cổng nhà em rồi về.”
Thi Hảo nhìn anh mấy giây, sau đó cũng thỏa hiệp ngầm đồng ý cho anh đưa mình về.
Giờ giấc hiện tại cũng không còn sớm nữa nhưng cũng không phải quá muộn.
Giờ này vẫn có không ít gia đình trong khu dân cư này vẫn sáng đèn, hai người họ đi bộ trong khuôn viên khu dân cư, có thể nghe thấy tiếng phim truyền hình truyền ra từ cửa sổ đang mở của các hộ dân, cũng có thể nghe thấy tiếng phụ huynh răn dạy con trẻ trong nhà, tiếng hò hét bảo đứa trẻ đi ngủ.