Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-02-07 22:55:55
Lượt xem: 6
Bọn họ bước từng bước một chậm rãi trên con đường về.
Lúc đi đến cửa nhà, Thi Hảo mở cửa ra sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lương Tây Kinh, ý bảo anh rằng… Anh có thể về nhà rồi.
Lương Tây Kinh vẫn bình thản ung dung, bất ngờ hỏi cô: “Đêm em có sợ không?”
“...” Trước câu hỏi đầy bất ngờ này, Thi Hảo có hơi giật mình, cô nhớ lại tình tiết bộ phim mình được xem ở buổi công chiếu: “Chắc không đâu.”
Lương Tây Kinh: “Em chắc chứ?”
Thi Hảo mím môi, hơi gật đầu: “Em chắc, anh đi về đi.”
Ánh mắt Lương Tây Kinh sáng rực lên nhìn chằm chằm vào cô, trầm giọng nói: “Em ngủ sớm đi, nếu không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh.”
Hàng lông mi Thi Hảo khẽ run: “Anh lái xe chậm thôi.”
Lương Tây Kinh thấy cô vào phòng mới quay người rời đi.
Dù đã đi đến cổng khu dân cư nhưng anh cũng không vội rời khỏi đây.
Anh đứng dựa vào thân xe, nhớ lại một loạt phản ứng vừa nãy của Thi Hảo, trong lúc đó, khóe môi anh luôn lặng lẽ cong lên nở nụ cười đầy vui vẻ. Lương Tây Kinh có thể nhìn ra được Thi Hảo đang rất căng thẳng.
Anh cũng biết cô đang lo lắng điều gì nên cũng không ép cô cho anh ở lại.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lương Tây Kinh lái xe về nhà cũ.
Bây giờ Thi hảo mới chỉ tạm thời mềm lòng đồng ý cho phép anh theo đuổi cô, còn muốn để Thi Hảo hoàn toàn không còn lo lắng gì nữa đồng ý ở bên anh, trước hết anh cần khiến một người khác hoàn toàn không quan tâm chuyện này nữa.
-
Lương Hanh không hề cảm thấy kinh ngạc trước chuyện Lương Tây Kinh thường xuyên về nhà cũ.
Ông vẫn chưa đi ngủ nghỉ ngơi nên khi nghe thấy tiếng xe, ông và bác Tôn liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng thầm thì: “Trước đây lúc nó ở bên Thi Hảo, phải bao lâu nó mới trở về thăm tôi một lần?”
Bác Tôn nhịn cười nói: “Ông còn so đo với cậu ấy chuyện này nữa.”
Lương Hanh hừ lạnh: “Sao trước kia tôi lại không phát hiện hai đứa không phù hợp với nhau chứ.”
Bác Tôn hắng giọng một tiếng, liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Cậu ấy sắp vào đây rồi.”
Lương Hanh lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, đôi mắt ông ta nhìn vào đoạn tin tức đang phát trên TV.
Lương Tây Kinh đi vào phòng khách thấy Lương Hanh đang ở đây, anh lại nhìn lên đồng hồ treo trên tường: “Sao ông vẫn chưa ngủ?”
Bây giờ đã hơn mười giờ, bình thường giờ này Lương Hanh nên đi ngủ rồi mới phải.
Giọng điệu Lương Hanh lạnh nhạt: “Ông xem hết bản tin này đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-200.html.]
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn TV, đi đến bên cạnh ông rồi ngồi xuống: “Cháu xem với ông.”
“...”
Lương Hành vừa liếc mắt nhìn đứa cháu trai này của mình đã biết ngay nó đang có ý đồ gì.
Nhưng ông cũng không vạch trần Lương Tây Kinh mà chỉ kiêu ngạo hừ một tiếng.
Bản tin cũng chỉ có thời lượng mười mấy phút.
Xem hết bản tin, Lương Hanh chuẩn bị về phòng để đi ngủ.
Đúng lúc này, Lương Tây Kinh lên tiếng nói: “Để cháu đưa ông lên.”
Lương hanh nhìn anh một cái, không chịu nổi thái độ ân cần này của anh nữa: “Cháu có việc gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có vòng vo tam quốc nữa.”
Nghe ông nói vậy, Lương Tây Kinh cười cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Ông biết cháu muốn nói chuyện gì với ông mà.”
Lương Hanh giả ngu: “Cháu không nói sao ông biết được?”
Lương Tây Kinh nhìn ông, ánh mắt rất bình tĩnh: “Ông nội, cháu thích Thi Hảo, cháu muốn ở bên cô ấy.”
Lúc đầu anh cũng không muốn quanh co lòng vòng nhắc đến chuyện này với Lương Hanh nhưng anh chỉ muốn cho ông thời gian chuẩn bị sẵn tâm lý anh sẽ nói.
Nhưng nếu ông đã hỏi thì Lương Tây Kinh cũng sẽ thuận theo tự nhiên ăn ngay nói thật với ông.
Anh không ngại để Lương Hanh biết chuyện anh rất, rất thích Thi Hảo.
Thật ra Lương Hanh cũng có đôi chút bất ngờ về chuyện Lương Tây Kinh lại thành thật nói ra như thế. Ông vẫn nhớ mang máng, sau khi hai vợ chồng Tiêu Bạch Hủy luôn tỏ ra mình rất không thích nó thì bản thân Lương Tây Kinh trước đây lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo sau hai vợ chồng bà ta, nói ba mẹ con nhớ hai người, từ khi nào lại trở nên không thích bày tỏ tình cảm nữa.
Sau này Lương Tây Kinh chuyển đến sống cùng Lương Hanh, không nói đến chuyện giãi bày lòng mình mà đến cả nói chuyện cũng nói ít đi rất nhiều.
Thỉnh thoảng Lương Hanh có mua cho anh thứ gì, dù có hỏi han một lúc lâu rằng cháu có thích hay không thì anh cũng sẽ không lên tiếng trả lời ông.
Suốt ngày anh làm bộ lạnh lùng, không cho ai tới gần.
Khi anh dứt câu, Lương Hanh không nói lời nào, Lương Tây Kinh cũng không lên tiếng thúc giục ông.
Anh im lặng không nói gì một lúc lâu, sau đó lại nói thêm: “Cháu biết ông đang lo lắng chuyện gì nhưng cháu và Thi Hảo không phải bọn họ. Cháu không phải hạng người vô trách nhiệm như thế, Thi Hảo cũng không phải.” Lương Tây Kinh dừng một lát rồi chậm rãi nói: “Cháu hi vọng ông có thể chấp nhận Thi Hảo, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì thì dù là ai trong chúng ta cũng không thể nào đoán trước được, ông không thể vì chuyện của họ mà có thành kiến với tất cả những người có hoàn cảnh gia đình môn không đăng hộ không đối được.”
Năm đó ba mẹ Lương Tây Kinh chính là hai người khác nhau một trời một vực, như ngày và đêm. Lúc đó bọn họ cũng kiên định muốn ở bên nhau, muốn Lương Hanh đồng ý.
Nhưng đáng tiếc là tiệc vui chóng tàn.
Sau khi bọn họ kết hôn với nhau chằng bao lâu, giữa họ đã có mâu thuẫn. Thời gian dần trôi qua, mâu thuẫn đó cũng càng ngày càng sâu sắc hơn.
Cuối cùng, người gánh chịu đỉnh điểm của sự mâu thuẫn giữa họ chính là Lương Tây Kinh.